Thứ Sáu, 1 tháng 9, 2017

Thấy Các Pháp Như Thật - Nyanaponika Mha Thera

Thấy Các Pháp Như Thật

Nguyên tác: Seeing Things As They Are

Tác Giả: Venerable Nyanaponika Maha Thera

Minh Hạnh dịch ngày 10 tháng 6 năm 2005

Nếu quán sát ngay cả một khoảng nhỏ nhoi trong phạm vi rộng lớn của đời sống, chúng ta đối diện với nhiều hình thức sống động khác nhau, bao quát đến nổi không sao diễn tả hết. Tuy nhiên ba đặc điểm căn bản có thể được nhận thức như là chung cho các pháp có tri giác, từ một con vi khuẩn đến loài người, từ những cảm giác đơn sơ nhất đến những tư tưởng của một thiên tài sáng tạo.

- Vô thường hoặc là sự thay đổi

- Khổ hoặc là sự bất mãn.

- Vô ngã hoặc là không có thực chất.

Ba sự thật căn bản này đã được Đức Phật- Bậc hiểu biết thế gian ( Lokavidū - Thế gian giải) tìm thấy đầu tiên và giải rõ trên 2500 năm trước.Trong thuật ngữ nhà Phật, chúng được gọi là là tam tướng ( ti-lakkhana) - những tướng hoặc dấu hiệu cố định của các pháp sinh thành, "tam tướng này" đã ghi dấu ấn ngay trên bộ mặt của đời sống.

Vô thường và vô ngã trong tam tướng áp dụng trực tiếp vào sự sống vô tri cũng như hữu tri, vì mỗi thực thể cụ thể do chính bản chất của nó phải chịu sự thay đổi và không có thực chất. Khổ, đặc điểm thứ hai dĩ nhiên chỉ là kinh nghiệm cho loại hữu tình. Nhưng Đức Phật áp dụng tướng khổ cho tất cả pháp hữu vi, trong ý nghĩa rằng, đối với chúng sanh, các pháp do duyên sanh là một nhân tiềm tàng của kinh nghiệm đau khổ và trong bất cứ trường hợp nào đều bất lực trong việc kéo dài sự thỏa mãn. Do vậy cả ba pháp thật sự là những tướng phổ biến thuộc về kể cả những gì bên dưới hoặc vượt lên trên phạm vi nhận thức bình thường của chúng ta.

Đức Phật dạy rằng đời sống chỉ có thể được hiểu đúng nếu những sự thật căn bản trên được thấu hiểu và trí này phải hiện khởi, không những về mặt luận lý, mà còn phải đối đầu với kinh nghiệm bản thân. Trí tuệ minh sát là yếu tố giải thoát cơ bản trong đạo Phật, chủ yếu ở sự chứng nghiệm ba tướng này, khi ta áp dụng vào tiến trình danh sắc, được đào sâu và già dặn hơn trong thiền quán.

Thấy các pháp như thực nghĩa là thấy chúng một cách nhất quán căn cứ vào tam tướng. Không thấy chúng theo cách này, hoặc tự đánh lừa về thực tại và phạm vi ứng dụng chúng, là dấu hiệu xác định của vô minh và tự bản thân vô minh là nguyên nhân tiềm tàng của đau khổ, nó đang dệt mạng lưới mà con người mắc kẹt vào - mạng lưới của những hy vọng hư ngụy, những ham muốn hão huyền và tai hại, những ý hệ lừa dối và mạng lưới của những giá trị và mục đích sai lạc.

Sự tảng lờ hoặc xuyên tạc ba sự thật căn bản cuối cùng chỉ dẫn tới chán nản, thất vọng và tuyệt vọng. Nhưng nếu chúng ta học hỏi để nhìn xuyên thấu những vẻ ngoài lừa dối và quán chiếu tam tướng, điều này sẽ tạo ra lợi ích bao la, vừa là trong đời sống hằng ngày vừa là trong sự phấn đấu nội tâm của chúng ta. Ở mức độ hợp thế, sự liễu tri về vô thường, khổ và vô ngã sẽ mang lại cho chúng ta một cách nhìn lành mạnh hơn về đời sống. Nó sẽ giải thoát chúng ta khỏi những mong cầu hão huyền, ban cho ta lòng can đảm chấp nhận khổ đau và thất bại, bảo vệ ta chống lại sự quyến rũ của những giả thuyết và tin tưởng lừa dối.. Trong sự truy tìm siêu thế, trí về tam tướng sẽ là rất cần thiết. Kinh nghiệm thiền quán về tất cả hiện tượng khi gắn liền với tam tướng sẽ buông xả và cuối cùng cắt đứt những ách phược buộc trói chúng ta vào một sanh hữu mà chúng ta vọng tưởng là thường, lạc và ngã. Với tỉnh giác phát triển, tất cả pháp bên trong và bên ngoài sẽ được thấy theo thực tính của chúng : thay đổi không ngừng, ràng buộc với khổ và không có cốt lõi, không có một linh hồn trường cửu hoặc thực chất không thay đổi. Do thấy như vậy, ly tham sẽ phát triển, mang lại sự giải thoát vĩ đại ra khỏi ngã chấp và đưa tâm đến cứu cánh Niết bàn, chấm dứt đau khổ.

Thứ Tư, 9 tháng 8, 2017

Trường hợp Pháp Học - Bhikkhu Bodhi

Trường hợp Pháp Học - The Case for Study 

By Bhikkhu Bodhi - 1998

Việt dịch - Minh Hạnh, dịch ngày 8-9-2017

Sự gia tăng  việc quan tâm đến Phật giáo gần đây của cả Tây Phương và Đông Phương, đã được đánh dấu bởi việc tu tập nhiệt thành và sự khuyến khích để tìm thấy sự thanh tịnh và tự tại mà việc tu tập Phật Giáo đã dẫn tới. Tuy nhiên, sự nhiệt thành này đối với việc tu tập thường đi kèm với một đặc điểm khác có thể không có hiệu quả, đó là, xu hướng bỏ bê hoặc thậm chí làm giảm đi sự nghiên cứu có phương pháp về giáo lý của Đức Phật. Các sự tranh cãi đưa ra để bảo vệ xu hướng này đã trở thành phố biến quen thuộc trong số chúng ta. Điều đó nói rằng, thí dụ, pháp học  liên quan đến các ngôn từ và khái niệm, nó không thực tế; Điều đó chỉ dẫn đến kiến thức chứ không phải là tuệ; Điều đó chỉ có thể thay đổi ý tưởng của chúng ta nhưng không thể chạm vào chúng ta ở những tầng sâu trong cuộc sống của chúng ta. Để chấp nhận sự thật lời giảng dạy của Đức Phật đã được ghi lại, với  lời khẳng định nổi tiếng của Ngài rằng học  nhiều mà không thực hành cũng giống như việc đếm bò của người khác hoặc như một người đội cái bè trên đầu thay vì sử dụng nó để vượt qua suối.

Sự tranh luận  này, chắc chắn, nó có khía cạnh của nó về chân đế, nhưng cũng chịu từ tầm quan trọng một chiều mà có thể cản trở hơn là hỗ trợ sự tiến bộ của chúng ta trên con đường tu tập Phật giáo. Điều chắc chắn là  học mà không thực hành thì không có kết quả, nhưng mặt khác hành mà không học cũng cần phải xem xét. Nếu một người nuôi bò anh ta không biết cách chăm sóc chúng? Liệu anh ta có thể vượt qua một con sông thô và nguy hiểm mà không biết cách xử dụng một cái bè? Chính Đức Phật cũng nhấn mạnh rằng các đệ tử của Ngài học giáo pháp và truyền bá giáo Pháp trong cả văn bản và tinh thần, hơn là  các sự trình bày rõ ràng chính xác truyền thống  quyến rũ, chúng ta hãy tự hỏi bản thân mình về giá trị và chức năng của sự nghiên cứu Pháp ngữ.

Điểm cốt yếu đưa ra là, phải cố gắng nhiều, không đơn giản là nghiên cứu như có tính chất rèn luyện trí óc hoặc sự tích tũy sự giàu kiến thức ,nhưng việc thu nhận được  vững chắc và kiến ​​thức làm việc  có thể tin cậy được của các giáo lý Phật giáo cơ bản. Bây giờ để xem lý do tại sao điều này là cần thiết, chúng ta phải nhớ lại rằng toàn bộ tu tập của con đường Phật giáo thật sự phát triển  ra ngoài hành động mà qua đó chúng ta đi vào con đường tu tập - Quy Y Tam Bảo. Nếu chúng ta thực hiện bước này một cách trung thực, với động lực chính xác, nó ngụ ý rằng chúng ta đã thừa nhận nhu cầu của chúng ta về hướng dẫn tâm linh và đã giao phó chúng ta cho Đức Phật như là vị hướng dẫn của chúng ta và sự giảng dạy của Ngài như là phương tiện dẫn dắt chúng ta. Bằng cách qui y  Pháp, chúng ta chấp nhận không chỉ  là việc hành thiền mà chúng ta có thể thoải mái dùng vào những mục tiêu riêng của chúng ta như là một giáo huấn sâu sắc và toàn diện về bản chất thực sự của điều kiện con người, một giáo lý có chủ ý đánh thức chúng ta  một nhận thức về chân lý này như là phương tiện để đạt được ở mức độ cao nhất và chấm dứt khổ đau. Pháp đưa ra sự giải thoát, không phải chỉ đơn giản là thực hành thiền định trong bối cảnh của những định kiến ​​và ham muốn của chúng ta, mà từ việc thực hành dựa trên nền tảng của chánh kiến và chánh tư duy mà Đức Phật truyền dạy cho chúng ta.

Đặc tính nhận thức này của con đường tu tập Phật giáo nâng cao học thuyết pháp học và phân tích  nhận thức đến một vị trí có tầm quan trọng lớn. Mặc dù kiến thức thông suốt giúp tâm trí thoát khỏi sự ràng buộc chỉ hiện ra từ cái nhìn sâu sắc trực quan chứ không phải từ các một số học thuyết của các cơ sở lập luận,sự hiểu biết chính xác luôn phát triển dựa trên khái niệm nắm bắt sơ bộ về các nguyên tắc cơ bản cần thiết cho chánh kiến, trong sự vắng mặt của cái mà nó tăng trưởng sẽ không tránh khỏi bị cản trở. Sự pháp học  và quán sát có phương pháp thông qua đó chúng ta đạt đến chánh kiến  mở đầu nhất thiết liên quan đến các khái niệm và ý tưởng. Nhưng trước khi chúng ta vội vã bỏ qua việc học Phật Pháp vì đó chỉ là một việc làm vô giá trị,  chúng ta hãy để ý rằng những quan niệm và ý tưởng đó là những phương tiện không thể thiếu của chúng ta trong việc hiểu biết và đối thoại. Tuy nhiên, quan điểm có thể là phương tiện có căn cứ  và không có căn cứ của sự hiểu biết; Ý tưởng có thể hiệu quả hoặc vô ích, có khả năng mang lại lợi ích to lớn hoặc gây ra thiệt hại to lớn. Mục đích của việc học Phật Pháp như là một phần của nhiệm vụ thiêng liêng của chúng ta là học cách nhận thức thấu đáo kinh nghiệm của chúng ta một cách chính xác: để có thể phân biệt cái giá trị từ cái không có giá trị, điều đúng từ cái sai lầm, sự lành mạnh từ cái không lành mạnh.

Bằng cách thực hiện một cuộc thẩm định toàn diện và cẩn thận thì chúng ta mới có thể đạt được một vị thế để loại bỏ việc có hại tới sự phát triển của chúng ta và để chúng ta dấn thân với niềm tin tuyệt đối vào sự gặt hái cái thật sự có lợi ích. Không  đạt đến sự nhận thức rõ ràng bước khởi đầu này, không phát triển mạnh trong việc "trải rộng quan điểm của chúng ta" thì thực sự có là hành trì nghiêm túc kỹ thuật Thiền Phật Giáo, nhưng điều đó sẽ không là sự hành trì Thiền Định thích hợp với toàn bộ con đường tu tập Bát Chánh Đạo. Và trong khi những sự tu tập thiền không có nền tảng có thể mang lại cho những hành giả lợi ích phàm tục của sự tĩnh lặng, kiến thức và sự buông xả cao hơn, thiếu sự hướng dẫn của chánh kiến và động cơ thúc đẩy của chánh tinh tấn, nó là điều đáng nghi ngại là liệu nó có thể dẫn đến sự thấu hiểu sâu sắc Phật Pháp, hay đạt đến mục đích cuối cùng, sự chấm dứt hoàn toàn khổ đau không.

Hầu như không thể đưa ra một lời khuyên nào về vấn đề Pháp Học áp dụng cho tất cả những người theo Phật Pháp. Nhu cầu và sở thích thay đổi rất nhiều từ người này sang người khác mà mỗi người sẽ phải đề ra sự cân bằng giữa pháp học  và pháp hành cho phù hợp với khuynh hướng của chính mình. Tuy nhiên, điều chắc chắn rằng có thể nói tất cả những ai nghiêm túc  hành tri đời sống theo Phật Pháp sẽ tìm thấy sự tu tập của họ được củng cố bằng phương pháp pháp học của Đức Phật. Dĩ nhiên, như sự quyết tâm sẽ không dễ dàng, nhưng nó chỉ là thông qua sự đối mặt và những thách thức mà chúng ta gặp điều đó sự hiểu biết của chúng ta sẽ chín muồi và trưởng thành trong trí tuệ cao hơn.

Nguồn: http://www.phapluan.net/DieuPhap/access_to_insight/tacgia.htm

Thứ Bảy, 24 tháng 6, 2017

Ai sống một trăm năm, Không thấy Pháp Tối thượng - Bhikkhu Bodhi

Ai sống một trăm năm, Không thấy Pháp Tối thượng, Tốt hơn sống một ngày, Thấy được Pháp Tối thượng 
Better Than a Hundred Years -

By Bhikkhu Bodhi - 2005

Việt dịch - Minh Hạnh - 24-6-2017

Nguồn: http://www.phapluan.net/DieuPhap/access_to_insight/tacgia.htm


Một ngày không lâu trước đây tôi đã trả lời một cuộc phỏng vấn qua hệ thống truyền thanh với một người theo học thuyết tương lai (nhà tiên tri) người Mỹ (American Futurist) với tên mà tôi nghe không rõ. Chữ futurist này chỉ cho một người nghiên cứu về dự đoán tương lai. Bằng cách thu thập một số lượng lớn thông tin về sự phát triển hiện tại đang diễn ra trong nhiều lĩnh vực khác nhau, ông đã khám phá ra những khuynh hướng đáng chú ý nhất trong công việc dưới bề mặt của các trường hợp, và bằng cách ước tính từ những khuynh hướng này ông đã xây dựng một hình ảnh về một tương lai trong các khoảng thời gian dài - dài cả thập kỷ, thế kỷ và thiên niên kỷ kế tiếp. Lẽ tự nhiên, khi khoảng cách thời gian từ hiện tại gia tăng, những hình ảnh ông tưởng tượng càng nhiều thì càng sai lầm nhiều hơn; tuy vậy yếu tố phỏng đoán là không thể tránh được trong tất cả các sự tiên đoán lâu dài, những gì mà người tiên tri giữ được là các dự đoán của ông dựa hoàn toàn vào quỹ đạo mà chúng ta đang đi dọc theo ngày nay. 

Những câu hỏi mà người phỏng vấn đặt ra đã được khai thác từ người tiên tri một hình ảnh đáng ngạc nhiên về những điều sắp xảy ra. Trong quan điểm lạc quan của ông, những căn nguyên đau khổ rất lâu năm của con người sẽ mang lại sức ép nhất định do tính chất khéo léo và tính quả quyết của chúng ta tạo nên một thế giới tốt đẹp hơn. Vào thế kỷ tiếp theo sẽ mở ra kỷ nguyên phát triển đột phá, sự phồn vinh và sự công bằng, với những thay đổi cấp tiến xảy ra ngay cả trên các giới hạn sinh học căn bản nhất. Những cặp vợ chồng nào muốn có con sẽ không còn phụ thuộc vào các quá trình tự nhiên có thể bị tổn thương bởi số phận và bi kịch: họ sẽ có thể quyết định các nét đặc trưng chính xác mà họ muốn con mình có và họ sẽ có được chính xác những gì họ muốn. Khoa học y khoa sẽ tìm ra cách điều trị bệnh ung thư, bịnh AIDS, và các chứng bệnh khiếp đảm khác, trong khi hầu như mọi cấu trúc sinh học quan trọng sẽ được thay thế bởi một bộ phận tương ứng nhân tạo. Các nhà sinh vật học sẽ khám phá ra làm thế nào để ngăn chặn quá trình lão hóa, cho phép chúng ta duy trì sự trẻ trung và khả năng tồn tại lâu dài trong những năm tháng cuối cùng. Vào cuối thế kỷ kế tiếp đời sống của loài người sẽ kéo dài 140 năm. Và trước khi thiên niên kỷ tiếp theo kết thúc, khoa học sẽ tìm ra chìa khóa của sự bất tử: "Đó là một trăm phần trăm," ông ta đoan chắc với chúng tôi.

Trong khi tôi lắng nghe người đàn ông có kiến thức, phát âm rõ ràng và nói huyên thuyên này về sự sống lạc quan như vậy, tôi có cảm giác một sự bất an đang day dứt trong lòng tôi. "Hình ảnh này có cái gì sai trái vậy?" Tôi luôn tự hỏi mình, "Có cái gì đó còn thiếu? Cái gì làm mình bận tâm?" Ở đây ông ta đã mô tả một thế giới trong đó loài người sẽ chiến thắng mọi báo ứng thời quá khứ, có lẽ ngay cả sự chết; Và tôi cảm thấy rằng tôi không thể đầu tư vào, vì rằng tôi thích đời sống khốn khổ, dễ vỡ, dễ bị tổn thương này, bản tính cuộc sống đã mang lại cho chúng ta từ khi sinh ra. Tại sao?

Đối với một điều, nó dường như làm tôi thấy rằng hình ảnh rực rỡ về tương lai của ông ta phụ thuộc vào một số tưởng tượng khá lớn. Những tưởng tượng chỉ có thể thực hiện được bằng cách làm ngơ trước những khuynh hướng khác trong hiện nay nó xa vời với cách làm cho mình cảm thấy dễ chịu. Ông ta đã đoán trước rằng những tiến bộ trong kỹ thuật học sẽ chỉ mang lại những lợi ích mà không tạo ra những rắc rối mới ghê gớm như những điều trước đã làm khó chúng ta hôm nay; bằng sự thông minh thực tế, chúng ta có thể chỉnh sửa những sai lầm cũ mà không cần phải kềm chế sự tham lam gây ra những sai lầm đó ngay lúc ban đầu; như thế người ta sẽ tự nguyện đặt lợi ích chung lên trên sự thúc đẩy của tính tham lam thường tình; vì rằng sự phát triển của sự giàu có vật chất sẽ đủ để loại trừ sự hoài nghi, sự căm ghét, và tính ác nghiệt mà đã tạo ra rất nhiều đau khổ trong suốt chiều dài của lịch sử.

Tuy nhiên, tôi tiếp tục suy nghĩ sâu xa, tôi nhận thức rằng đây không phải là tất cả những gì làm tôi bận tâm về những sự tưởng tượng của người tiên tri; Tôi cảm thấy có một điều gì đó hỗn tạp vẫn còn nằm sâu trong tâm tôi. Ở sự khởi đầu của nó, tôi nhận ra, trạng thái bất an hoặc lo lắng của tôi quan tâm xung quanh kết quả của sự định hướng. Sự tưởng tượng ông ta cho thấy một tương lai, trong đó loài người hoàn toàn đắm chìm trong những lợi lộc thế tục, mải mê trong cuộc chiến chống lại những hạn chế thiên nhiên, hướng hoàn toàn vào thế giới của vật chất. Cái rõ ràng thiếu trong sự tưởng tượng của ông ta là cái có thể gọi "tính năng siêu việt" Ở đó không có dấu hiệu nào cho rằng sự tồn tại của con người không phải là một vòng tròn khép kín từ đó nó mang ý nghĩa của nó, rằng việc tìm kiếm cho việc hoàn thành thực sự đòi hỏi sự tham khảo đến một phạm vi vượt khỏi mọi thứ hạn chế và phi vật chất.

Bằng cách xóa bỏ tất cả điều nói đến một "tính năng siêu việt", người tiên tri có thể miêu tả sinh động một nhân loại bảo đảm với khái niệm sự lợi ích tối hậu là nhận thức rõ bằng cách đạt được sự hiểu biết về thế giới bên ngoài thay vì làm chủ chính mình. Theo quan điểm đời sống con người cuộn vào đau khổ, và những đau khổ phát sinh từ xung đột giữa ham muốn của chúng ta và nhu cầu tự nhiên của thế giới, chúng ta có thể giải quyết đau khổ bằng cách hoặc là thay đổi thế giới để nó phù hợp với ham muốn của chúng ta hoặc bằng cách thay đổi bản thân để các ham muốn của chúng ta hòa hợp với thế giới. Ý tưởng được mô tả bởi người tiên tri cho thấy một tương lai trong đó sự lựa chọn đầu tiên được thuyết phục; tuy nhiên Đức Phật, và tất cả các bậc thầy tâm linh vĩ đại khác của loài người, đều thống nhất với lời khuyên cho đường lối thứ hai. Đối với họ công việc của chúng ta không phải là thao tác các điều kiện bên ngoài chịu trách nhiệm cho sự bất mãn của chúng ta như là để vượt qua những căn nguyên chủ quan của sự không hài lòng, để chế ngự lòng ích kỷ, sự tham dục, và sự vô minh của chính chúng ta. 

Trong sự lựa chọn cách tiếp cận cổ xưa hơn tôi không muốn khuyến khích chúng ta phải thụ động chấp nhận tất cả những nhược điểm mà cuộc sống con người bị tổn thương. Thẳng thắn từ chối chắc chắn không phải là câu trả lời. Chúng ta phải cố gắng để loại bỏ các căn bệnh làm suy nhược, để thúc đẩy kinh tế và công bằng xã hội, để xây dựng một thế giới trong đó các tiện nghi cơ bản về sức khoẻ và hạnh phúc được phân phối rộng rãi nhất có thể chịu đựng được. Tuy nhiên, khi cuộc chạy đua cơ khí của nền văn minh đổi mới trong kỹ thuật thì chúng ta có nguy cơ mạo hiểm vào những khu vực nguy hiểm. Để chống lại với sự càn rở của nhà khoa học Hy Lạp Promethean muốn khuất phục thiên nhiên theo ý của mình để diệt trừ tất cả các nguyên nhân đối tượng của sự đau khổ của chúng ta điều này như là một việc làm ngạo mạn - kiêu căng và phỏng đoán - và, như chúng ta biết từ bi kịch của Hy Lạp, sự kiêu căng láo xược sẽ không tránh khỏi cơn thịnh nộ của các vị Thần.

Ngay cả việc chúng ta liều lĩnh can thiệp vào định luật thiên nhiên cũng không tránh được những thiên tai kinh hoàng, chúng ta vẫn có nguy cơ suy sụp từ từ vào việc coi nhẹ và cơ giới hóa đời sống loài người. Về tiêu chuẩn tiến bộ bằng cách tạo ra tính chất kỹ thuật tinh vi chúng ta đánh mất chiều sâu đạo đức và độ cao của cá nhân cái mà luôn luôn là dấu hiệu cổ điển cao qúy của loài người. Chúng ta dẹp bỏ sự cách biệt cao thấp của chúng sinh, làm giảm chính chúng ta xuống bằng mặt phẳng hoàn toàn mà trong đó thì những chuyện đáng chú trọng là kinh nghiệm kỹ thuật và hiệu quả tổ chức . Qua đó chúng ta đã gần hơn với tình huống được mô tả bởi nhà thơ và là nhà phê bình văn học người Anh, ông T.S. Eliot, "sự nghiệp của chúng không kết thúc với tiếng vang, mà là với tiếng thút thít." 

Trong khi tôi suy nghĩ sâu xa về những tiên đoán của nhà tiên tri, một số câu kệ Kinh Pháp Cú đã gợi ý một hình ảnh khác biệt nổi bật về vấn đề mà chúng ta phải đối mặt trong cuộc sống của chúng ta. Các câu trong "Phẩm Muôn Ngàn", câu kệ 110 đến câu 115. Bốn câu đầu nói rằng dù chúng ta sống bao lâu, cách sống của chúng ta thế nào, những phẩm chất chúng ta thể hiện sẽ ở trong chúng ta:

 "Dù sống đến trăm năm, 
Phóng túng, không thiền định, 
Chẳng bằng sống một mình, 
Giới tịnh và thiền tịnh. 
Trăm năm sống ở đời ,
 Ác tuệ, không thiền định,
 Không sánh với một ngày,
 Có trí, có thiền định.
 Ai sống trọn kiếp người,
 Biếng nhác không tinh tấn,
 Chẳng sánh được một ngày, 
Nỗ lực tận khả năng. 
Sống trọn kiếp trăm năm, 
Không thấy pháp sanh diệt, 
Chẳng bằng chỉ một ngày,
 Lẽ vô thường thấu triệt.. "

(Kinh Pháp Cú 110-113 TT Giác Đẳng dịch Việt)

Những câu kệ này Đức Phật dạy nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta, nhiệm vụ mà tất cả những điều khác phải hổ trợ, đó là làm chủ chính mình. Nhiệm vụ khó khăn mà Đức Phật đưa ra không phải là trừ khử tất cả những trở ngại xuất hiện trong đời sống chúng ta, nhưng để bảo vệ , để chế ngự những ham muốn gây nên đau khổ cho chúng ta ở chính nơi chúng sinh ra: trong tâm của chúng ta. Cũng vậy cuộc sống của chúng ta điều khiển bởi tham dục, sẽ không bao giờ hết sự bất mãn, vì việc loại bỏ một trở ngại nó chỉ tạo ra một cái mới trong một chu trình lập lại. Điều thiết yếu không phải là để kéo dài cuộc sống bằng cách điều chỉnh các quy trình sinh học để chúng hoàn thành những giấc mơ hoang dại của chúng ta, nhưng để làm cao qúy cuộc sống bằng cách tu tập cho tâm hồn được tĩnh lặng trong giới hạn khiêm tốn của điều kiện tự nhiên của chúng ta.Và điều này đã đạt được, như Đức Phật nhấn mạnh nhiều lần, bởi ba sự rèn luyện về đạo đức, thiền định, và sự quán chiếu sâu sắc vào sự vô thường của tất cả các pháp hữu vi. 

Hai câu kệ Pháp Cú cuối 114 và 115 nói về điểm tu tập, đây cũng là mục đích hướng tới cuộc sống của chúng ta: 

"Ai sống một trăm năm, 
Không thấy câu bất tử, 
Tốt hơn sống một ngày,
Thấy được câu bất tử. 
Ai sống một trăm năm, 
Không thấy Pháp Tối thượng,
 tốt hơn sống một ngày,
 Thấy được Pháp Tối thượng."

(Kinh Pháp Cú 114-115 TT Giác Đẳng dịch Việt)

 Nếu tiến bộ của con người không phải là một tranh luận đơn giản về những phô trương công nghệ nhằm vào mục đích hoán cải giới hạn tự nhiên của chúng ta, chúng ta cần có những sáng kiến để làm la bàn cho cuộc sống của chúng ta, những cái cho phép chúng ta vượt qua ranh giới sống chết. Đối với Phật giáo điều đó là Niết Bàn, sự bất tử, Chân Lý Tối Cao, là tình trạng vượt qua mọi điều kiện giới hạn khác. Nếu không có yếu tố siêu việt này, chúng ta có thể đi lang thang đến nơi vô định và chìm trong hoang tưởng cuộc sống của chúng ta sẽ vẫn trống rỗng. Sự trọn vẹn của ý nghĩa chỉ có thể đến từ căn nguyên ý nghĩa, từ điều siêu việt và vô điều kiện. Để phấn đấu cho mục tiêu này là tìm ra một giá trị sâu sắc và một đỉnh cao của sự xuất sắc mà không bao giờ có thể được bình đẳng bởi một công nghệ táo bạo vô cảm. Để thực hiện mục đích này là để chấm dứt khổ đau: để tìm thấy sự bất tử ở đây và ngay bây giờ, thậm chí ở giữa thế giới không hoàn hảo này vẫn luôn luôn phải đối mặt với tuổi già, bệnh tật và cái chết. 

Thứ Tư, 24 tháng 5, 2017

Phương Pháp Cân Bằng - Bhikkhu Bodhi

Phương Pháp Cân Bằng
 The Balanced Way 

By Bhikkhu Bodhi - 1998

Nguồn: http://www.phapluan.net/DieuPhap/access_to_insight/tacgia.htm

Việt dịch - Minh Hạnh , ngày 24-5-2017

Giống như loài chim bay xa nhờ vào hai cánh của chúng, sự thực hành Giáo Pháp giữ vững được do hai định tính tương phản mà sự phát triển cân bằng là chủ yếu cho sự chân thật và phát triển vững chắc . Hai phẩm chất này là sự quên mình và lòng từ bi. Trong khi lý thuyết xuất gia Phật Pháp chỉ ra con đường dẫn tới sự giải thoát là một tiến trình rèn luyện bản thân tập trung vào việc kiểm soát từ từ và khắc phục tham vọng, nguyên nhân của đau khổ . Trong khi lời giảng dạy về lòng từ bi, Phật Pháp đề nghị chúng ta tránh làm tổn hại người khác, hành xử vì hạnh phúc của họ, và thực hiện được quyết định tuyệt vời của Đức Phật để cống hiến cho thế giới con đường đến sự bất tử.

Được xem xét trong sự đơn điệu, sự quên mình và lòng từ bi có những lôgic nghịch đảo mà dường như chỉ chúng ta theo những hướng trái ngược nhau. Một hướng dẫn chúng ta tới mức độ tĩnh mịch nhằm thanh tịnh bản thân, và hướng kia nhằm tăng trưởng sự tham dự với những hướng khác trong hành động lợi ích cho chúng sanh. Tuy nhiên, không kể sự khác biệt của chúng, sự quên mình và lòng bi mẫn hỗ trợ nhau trong năng nổ tác động lẫn nhau suốt quá trình tu tập, từ những bước cơ bản đạo đức đến đỉnh cao của sự giải thoát trí tuệ. Sự kết hợp của hai, sự liên kết cân bằng của chúng, được thể hiện một cách hoàn hảo nhất qua hình ảnh của Đấng Toàn Giác, người hiện thân của sự quên mình hoàn toàn và của lòng bi mẫn.

Cả hai sự quên mình và lòng bi mẫn đều dự phần vào cội nguồn thông thường gặp phải với khổ đau. Điều này tương ứng với phản ứng của chúng ta đối với đau khổ phải đối mặt qua kinh nghiệm cá nhân của chúng ta, hoặc phản ứng của chúng ta đối với đau khổ được chứng kiến trong cuộc sống của người khác. Tuy nhiên, các phản ứng tự phát của chúng ta chỉ là những hạt giống của những phẩm chất cao hơn điều này, chứ không phải thực chất của chúng.Để đạt được năng lực để duy trì việc thực hành Pháp của chúng ta, sự quên mình và lòng bi mẫn phải được trau dồi một cách có phương pháp, và điều này đòi hỏi một quá trình quán tưởng liên tục làm biến đổi những sự kích động ban đầu của chúng ta thành những đức tính tinh thần trọn vẹn.

Trong cấu trúc sự quán tưởng này để rèn luyện là giáo lý Tứ Diệu Ðế điều mà cung cấp khuôn khổ học thuyết chung cho sự quên mình và lòng bi mẫn. Sự quên mình được phát triển do từ sự thúc đẩy bẩm sinh của chúng ta để tránh phiền não và khổ đau. Nhưng trái lại sự thúc đẩy này, trước khi suy nghĩ, dẫn đến loại bỏ sự lo lắng từ những tình huống đặc biệt được coi là đe dọa cá nhân, sự suy ngẫm cho thấy mối nguy căn bản nằm trong tình huống hiện tại của tự nó --- Bị ràng buộc bởi vô minh và tham dục trong một thế giới vốn đã đáng sợ, đầy dãy sự lừa dối và không đáng tin cậy. Từ đó, động cơ chủ yếu đằng sau hành động quên mình là ước mong tự do tâm linh, cùng với sự công nhận rằng sự thanh tịnh hóa bản thân mình là một nhiệm vụ bên trong dễ thực hiện nhất khi chúng ta xa rời khỏi những hoàn cảnh bên ngoài từ nuôi dưỡng khuynh hướng không lành mạnh của chúng ta.

Sự phát triển lòng bi mẫn phát ra từ những cảm giác đồng cảm của chúng ta với người khác. Tuy nhiên, như một đức tính từ bi tinh thần không thể được đặt ngang hàng với một cảm tính tình cảm , cũng không nhất thiết ngụ ý một lời tuyên bố để làm hại mình trong hoạt động vị tha. Mặc dù lòng bi mẫn rõ ràng bao gồm sự cảm thông xúc cảm và thường thể hiện trong hành động, nó chỉ trưởng thành hoàn toàn khi được hướng dẫn bởi trí tuệ và bình tỉnh do sự buông bỏ. Trí tuệ tạo điều kiện cho chúng ta vượt qua những sự rủi ro bất định mà chúng sinh có thể tạm thời bị ảnh hưởng đến chiều sâu và những yếu tố khổ đau tiềm ẩn không thể tách rời khỏi điều kiện hiện hữu.Như là một sự hiểu biết hoàn toàn và bao hàm toàn diện về Tứ Diệu Ðế, trí huệ đã mở ra cho chúng ta phạm vi rộng lớn, mức độ đa dạng, và nguồn gốc sâu xa của những đau khổ mà bất cứ sinh linh nào trong chúng ta cũng phải gánh chịu, cũng như các phương tiện để dẫn họ thoát khỏi khổ đau.Từ đó các dấu hiệu về sự thương cảm tự phát và lòng bi mẫn chín chắn thường mâu thuẫn,và chỉ những điều sau là hoàn toàn đáng tin cậy như những hướng dẫn của hành động ích lợi có hiệu quả tuyệt cao .Mặc dù thường xuyên thận trọng rèn luyện lòng bi mẫn sẽ đòi hỏi chúng ta phải hành động hoặc nói ra, đôi khi việc này có thể khuyên chúng ta phải yên lặng tĩnh tâm và cô lập như là tiến trình có lợi nhất cho những lợi ích lâu dài của người khác cũng như của chính chúng ta.

Trong sự cố gắng đi theo giáo Pháp, một trong hai công đức chủ yếu này phải được chú ý đặc biệt, tùy thuộc vào tính khí và hoàn cảnh của chúng ta. Tuy nhiên, đối với tu sĩ và cũng như cư sĩ tại gia, sự thành công trong việc phát triển con đường tu tập đòi hỏi cả hai phải quan tâm thích đáng và những thiếu sót trong từng bước phải được khắc phục. Theo thời gian chúng ta sẽ thấy rằng hai điều sự quên mình và lòng bi mẫn, mặc dù nhắm tới hướng khác nhau, cuối cùng là tăng thêm sức mạnh lẫn nhau. Lòng bi mẫn thúc đẩy chúng ta hướng tới sự quên mình lớn hơn, như chúng ta biết sự tham lam và luyến ái làm cho chúng ta trở nên nguy hiểm cho người khác.Và sự quên mình thúc đẩy chúng ta hướng tới sự bi tâm lớn hơn, vì việc từ bỏ ái dục giúp chúng ta chuyển đổi những quan điểm hẹp của cái tôi cho những quan điểm rộng lớn hơn của một tâm thông cảm vô bờ bến. kết hợp cùng nhau trong sự hỗ tương làm tăng thêm sự vững chắc, sự quên mình và lòng từ bi góp phần vào sự cân bằng trọn vẹn của con đường tu tập Phật giáo và mang đến sự hoàn thiện của kết quả cuối cùng của nó.

Thứ Tư, 26 tháng 4, 2017

Thân Cận Bậc Trí Hiền - Bhikkhu Bodhi

Thân Cận Bậc Trí Hiền
Association with the Wise 

By Bhikkhu Bodhi - 1998

Nguồn: http://www.phapluan.net/DieuPhap/access_to_insight/tacgia.htm

Việt dịch - Minh Hạnh , ngày 26-4-2017

Kinh Maha-Mangala, là kinh Đại Phước Lành, một trong những bài kinh Phật giáo phổ biến nhất, nằm trong các bài kinh điển thiêng liêng tiêu chuẩn của kinh điển Pali. Bắt đầu bài kinh khi một vị Trời dung sắc thù thắng với hào quang chiếu diệu, đã xuống thế gian trong một đêm tĩnh lặng, đến đảnh lễ Đức Phật tại Jeta Grove (Kỳ Viên) và hỏi về con đường mang đến những phước lành cao thượng. Trong đoạn kệ đầu tiên Đức Phật trả lời, Ngài tuyên bố rằng phước lành cao thượng đến từ việc Không gần gũi kẻ ác và Thân cận bậc trí hiền (asevana ca balanam, panditanan ca sevana).Từ đó cho đến hết phần còn lại của bài kinh tiếp tục trình bày tất cả các khía cạnh khác nhau của những điều mang lại hạnh phúc con người, kể cả loài người và chư thiên, thì sự quy cho việc thân cận bậc trí hiền là bài kệ mở đầu đã nhấn mạnh đến một điểm then chốt: đó là sự tiến triển dọc theo con đường tu tập Giáo Pháp xoay quanh việc đưa ra những lựa chọn đúng đắn trong tình bạn của chúng ta.

Trái ngược với các học thuyết tâm lý nhất định, tâm trí con người không phải là một buồng đóng kín bao bọc một nhân cách không thay đổi được hình thành bởi sinh học và kinh nghiệm còn trứng nước. Chính xác hơn, trong suốt cuộc đời tâm con người là một thực thể tự nó dễ uốn nắn liên tục để đáp ứng những ảnh hưởng xã hội nơi nó sinh sống. Tránh xa không giao thiệp với những người cố chấp và không chịu thay đổi, những liên hệ xã hội không thay đổi và lặp đi lặp lại của chúng ta lôi kéo chúng ta vào trong một quá trình kiên định tâm lý thẩm thấu tạo ra những cơ hội quý báu cho sự tăng trưởng và sự thay đổi. Giống như những tế bào sống tham dự vào một cuộc đối thoại với đồng loại của chúng, tâm chúng ta truyền đạt và tiếp thu những tin tức và gợi ý đều đặn điều này có thể thay đổi sâu sắc ngay cả ở dưới mức bắt đầu của nhận thức.

Điểm quan trọng đặc biệt cho sự tiến triển tinh thần của chúng ta là lựa chọn bạn và người đồng hành, là những người hầu như có thể có tác động đến quyết định vận mệnh của chúng ta. Đó là vì chúng ta đã hiểu được tâm của chúng ta bị ảnh hưởng như thế nào đối với bạn đồng hành của chúng ta điều mà Đức Phật đã nhấn mạnh nhiều lần về giá trị của tình bạn tốt (kalyanamittata) trong đời sống tu tập. Đức Phật dạy rằng Ngài không thấy điều gì làm ảnh hưởng nhiều đến sự sinh khởi phẩm chất bất thiện trong một người như là người bạn xấu, không có gì lợi ích hơn cho sự sanh khởi phẩm chất thiện như là người bạn tốt (AN 1.vii, 10; I.viii , 1). Lần nữa, Đức Phật nói rằng Ngài không thấy một yếu tố nào bên ngoài dẫn đến nhiều tổn hại như tình bạn xấu, và không có yếu tố nào bên ngoài khác dẫn đến lợi ích nhiều như tình bạn tốt (AN 1.x, 13,14).Xuyên qua ảnh hưởng của một người bạn tốt mà một đệ tử được dẫn dắt tu tập con đường Bát Chánh Đạo để giải thoát khỏi mọi khổ đau (SN 45: 2).

Trong Phật giáo, tình bạn chân chính, mang ý nghĩa đáng kể hơn là kết giao với những người mà người ta chỉ thấy là làm bạn sơ giao và chia sẻ với họ những quyền lợi của mình. Có nghĩa là trong kết quả tìm kiếm những người bạn trí hiền là người có thể tư vấn và lời chỉ dẫn. Nhiệm vụ của người bạn trí hiền không chỉ cung cấp tình bạn trong việc dẫn dắt sự tu tập. Người bạn thật sự là bậc trí hiền và có lòng từ bi là người có sự hiểu biết và sự thông cảm, sẵn sàng chỉ trích và nhắc nhở, chỉ ra những lỗi lầm của mình, ủng hộ và giúp đỡ, nhận thức rằng tận cùng của tình bạn là sự tăng tiến trong Giáo Pháp. Đức Phật đã trả lời một người đệ tử bằng cách mô tả ngắn gọn một người bạn tốt trong một câu kinh Pháp Cú: Khi gặp bậc hiền trí, Chê trách và chỉ lỗi, Xem như chỉ kho tàng, Nên thân bậc trí ấy, Sự thân cận như vậy, Là tốt, không phải xấu"(Dhp 76).

Kết giao với người trí tuệ là cốt lõi đối với sự phát triển tâm linh bởi vì ảnh hưởng thân giáo và lời khuyên của một vị tâm tu theo phạm hạnh là yếu tố quyết định sự giác ngộ và nuôi dưỡng sự bộc lộ tiềm năng tinh thần của chúng ta chưa được khai thác.Tâm không tu tập thì nuôi dưỡng những ý tưởng tiềm ẩn chưa sanh khởi, từ sự sâu thẳm của tính ích kỷ, tính tự cao tự đại và hung hăng cho đến đỉnh cao của trí tuệ, sự quên mình và lòng trắc ẩn. Việc chúng ta phải đương đầu, như những người học Phật Pháp, là kiểm tra và ngăn lại những tư tưởng không lành mạnh và thúc đẩy sự phát triển của tư tưởng lành mạnh, những giá trị dẫn đến giác ngộ,sự tự chủ và sự thanh tịnh. Tuy nhiên, khuynh hướng của tâm chúng ta không trưởng thành và suy sụp trong sự trống vắng. Chúng chịu ảnh hưởng của sự tác động liên tục của môi trường rộng lớn hơn, và trong số những ảnh hưởng mạnh mẽ nhất là những người chúng ta liên hệ, những người chúng ta xem như là người thầy, là người cố vấn và là bạn bè. Những người này âm thầm tác động đến những tiềm năng tiềm ẩn của chúng ta, những tiềm năng tiềm ẩn sẽ bộc lộ hoặc chịu ảnh hưởng của họ.

Trong việc tầm cầu Phật Pháp, vì vậy điều này trở nên cần thiết để chúng ta chọn người thầy hướng dẫn và bạn đồng hành của chúng ta, những người tiêu biểu, ít nhất một phần, những phẩm chất cao quý mà chúng ta tiếp thu do có tu tập Phật Pháp. Điều này đặc biệt cần thiết cho chúng ta trong giai đoạn đầu của sự phát triển tinh thần, khi những nguyện vọng đạo đức của chúng ta vẫn còn rõ rệt và tế nhị, có thể bị tổn thương trở nên suy thoái bởi sự lưỡng lự trong thâm tâm hoặc sự làm nản lòng từ những người quen người mà không chia sẻ lý tưởng của chúng ta. Trong giai đoạn đầu, tâm trí của chúng ta giống như con tắc kè hoa , thay đổi màu sắc tùy theo nền của nó. Giống như con tắc kè hoa này đổi thành màu xanh lá cây khi ở trong cỏ và màu nâu khi trên mặt đất, cũng vậy chúng ta trở thành những ngu ngốc khi chúng ta liên kết với những kẻ ngu ngốc và hiền nhân khi chúng ta liên kết với những bậc hiền nhân. Nội tâm thay đổi thường không xảy ra ngay lập tức; Nhưng dần dần, bằng cách tăng nhẹ đến mức bản thân chúng ta không thể nhận diện được chúng, tính cách của chúng ta trải qua một sự biến đổi mà cuối cùng có thể cho thấy dấu hiệu bi thảm đáng chú ý.

Nếu chúng ta kết giao chặt chẽ với những người nghiệp ma túy, đuổi bắt quyền lực, sự giàu có và danh vọng, chúng ta không nên nghĩ rằng chúng ta sẽ vẫn không bị ảnh hưởng bởi những ngông cuồng đó:mà theo thời gian tâm chúng ta sẽ dần dần hướng đến cái kết tương tự. Nếu chúng ta kết giao chặt chẽ với những người như vậy, khi chúng ta không chịu thua sự kém quan tâm về mặt đạo đức, sống cuộc sống thoải mái làm cho thích hợp với thói quen hàng ngày, chúng ta cũng sẽ bị dừng lại trong hàng rào thông thường.Nếu chúng ta mong muốn đạt đến mức độ cao nhất - đến đỉnh cao của trí tuệ và giải thoát siêu việt - thì chúng ta phải kết giao với những bậc tương ứng với cao qúi. Thậm chí nếu chúng ta không may mắn tìm được những người bạn đã tu tập đạt đến bậc cao, chúng ta cũng có thể tin rằng mình có may mắn nếu chúng ta cùng đi trên con đường tu tập với một vài người bạn tâm linh chia sẻ lý tưởng của chúng ta và cố gắng hết sức để nuôi dưỡng những phẩm chất cao quý của Giáo Pháp trong trái tim họ.

Khi chúng ta đặt câu hỏi như thế nào biết được người bạn chân chánh, như thế nào để phân biệt người thầy chân chánh từ người thầy bất chánh, Đức Phật cho chúng ta lời khuyên rõ ràng nhất. Trong bài kinh Tiểu Kinh Mãn Nguyệt MN 110), Đức Phật Ngài dạy sự khác biệt giữa tình bạn của người xấu và người tốt. Người xấu chọn bạn và người đồng hành của mình là những người không có đức tin, tư cách của họ thiếu sự hổ thẹn và sợ hãi về đạo đức, những người không có kiến thức về Phật Pháp, những người lười biếng và không ý thức, và những người không có trí tuệ. Hậu quả của việc lựa chọn những người bạn bất chánh như vậy làm người thầy cho mình, người bất chánh có kế hoạch và hành động đưa đến sự tổn hại cho mình, vì lợi ích của người khác, và hại của cả hai, và người đó gặp buồn phiền và đau khổ.

Ngược lại, người tốt chọn bạn và người đồng hành những người có đức tin, những người có sự hổ thẹn và sợ hãi về đạo đức, những người được học trong Giáo Pháp, tinh tấn trong việc tu tập tâm, chánh niệm và có trí tuệ .Thường xuyên gần gủi những người bạn tốt như vậy, xem họ như những người thầy thông thái và là người hướng dẫn, người tốt theo đuổi những phẩm chất giống như lý tưởng của mình và hấp thu chúng vào mình. Do đó, trong khi đang dần dần tự giải thoát mình, người đó trở thành gương sáng cho người khác. Một người như vậy có thể cung cấp cho những người lạc đường trong bóng tối một mô hình cảm hứng để thi đua, và một người bạn khôn ngoan để hướng dẫn và tư vấn.

Chủ Nhật, 2 tháng 4, 2017

Than Ôi! Các Hành Là Vô Thường - Bhikkhu Bodhi

Than Ôi, Các Hành Là Vô Thường - Anicca Vata Sankhara

by Bhikkhu Bodhi © 2005  

Việt dịch: Minh Hạnh, ngày 2-4-2017

Anicca vata sankhara - "Than ôi, các Hành là Vô thường!" - là cụm từ được những người Phật tử Phật giáo Nguyên Thủy Theravada than vãn về cái chết của một người thân yêu, nhưng tôi không trích dẫn dòng này ở đây để bắt đầu một bản cáo phó.Tôi chỉ muốn giới thiệu chủ đề của bài viết này, đó là chính từ Hành (sankhara).Đôi khi một từ Pali đơn lẻ lại có ý nghĩa phong phú như vậy chỉ cần ngồi xuống và viết chúng ra để có thể làm sáng tỏ giáo lý của Đức Phật như là một bài viết dài. Đó thực sự là trường hợp với chữ Hành (sankhara). Chữ này có vị trí trực tiếp vào tâm của Giáo Pháp, và để tìm ra những ý nghĩa khác nhau của nó để có cái nhìn thoáng qua về tầm nhìn của chính Đức Phật về thực tại.

Mặc dù khó có thể kiếm được từ tiếng Anh chính xác tương đương với chữ Hành (sankhara), tuy nhiên, bằng cách khảo sát tỉ mỉ cách sử dụng thực tế của nó, chúng ta có thể vẫn đạt tới sự hiểu biết sâu sắc về cách thức của từ trong "tư tưởng thế gian" của Giáo Pháp. Trong Tam Tạng kinh điển, chữ này được thấy trong ba lý thuyết mạch văn chính.Một là theo lý thuyết Thập Nhị Nhân Duyên (paticca-samuppada), nơi mà các Hành (sankharas) là mấu chốt thứ hai trong chuỗi. Chúng được cho là tạo điều kiện bởi sự Vô Minh và như là hành động duyên sinh Thức. Tổng hợp các lời giải thích từ các bài kinh điển khác nhau, chúng ta có thể thấy rằng các Hành (Sankharas) là những hành động tạo ra nghiệp có sức lực quyết đoán trách nhiệm tạo ra sự tái sinh và do đó duy trì sự chuyển động trở lại của luân hồi, vòng sinh và tử. Trong bối cảnh này, Hành (sankhara) gần như đồng nghĩa với nghiệp, một chữ mà nó tương đương với từ nguyên của một từ (etymologically).

Trong Tam Tạng kinh điển phân biệt hành động của các Hành (Sankharas) trong sự phụ thuộc vào ba cơ sở: thân, khẩu và ý. Một lần nữa, Các Hành(Sankharas) được chia thành những gì làm "Có công đức", "Không có công đức", và "Vô Động" v.v..., nghĩa là những ý muốn hiện hữu trong bốn cảnh thiền định vô sắc. Khi vô minh và tham dục nằm dưới dòng tâm thức, hành động đưa ra quyết định của chúng ta về thân, khẩu và ý trở thành lực lượng với khả năng tạo ra quả,và quả mà chúng tạo ra là đáng kể là sự đổi mới của dòng tâm thức sau khi chết. Chính những Hành (Sankharas), làm chỗ dựa cho sự sự vô minh với sự thúc đẩy bởi tham dục, điều này thúc đẩy dòng tâm thức trở về một qui trình mới của sự tái sanh, và chính xác nơi ý thức được thành lập được xác định bởi đặc tính nghiệp của những Hành (sankharas). Nếu một người tạo các công việc phước đức, các Hành (Sankharas) dẫn ý thức đến với một thế giới hạnh phúc của sự tái sinh. Nếu một người tham gia vào các việc bất thiện, các Hành (Sankharas) sẽ dẫn ý thức đến một cuộc tái sinh khốn khổ. Và nếu một người tu tập thiền định vô sắc, những thiền định vô định này, các Hành (sankharas) sẽ dẫn ý thức tái sanh vào cõi vô sắc.

Lãnh vực thứ hai nơi mà từ Hành (sankharas) được nhắc đến nằm trong một của ngũ uẩn. Uẩn thứ tư là Hành Uẩn (sankhara-khandha), tổ hợp sự hình thành của ý chí. Các bản chú giải định nghĩa Hành Uẩn (sankhara-khandha) như sáu giai cấp của hành động tạo tác của ý thức (cha cetanakaya): Ý thức về các sắc, thinh, khí, vị, xúc, và ý. Mặc dù các Hành này tương ứng chặt chẽ với điều đó trong công thức của lý duyên khởi, cả hai không phải là trong tất cả các khía cạnh như nhau, bởi vì Hành-uẩn sankhara-khandha) có một phạm vi rộng hơn. Hành-Uẩn của ý chí hình thành bao gồm tất cả các loại do ý muốn. Nó bao gồm không phải chỉ những việc cố ý tạo ra do nghiệp, mà còn gồm cả những việc tạo ra do kết quả của nghiệp và cả những việc không liên quan gì tới nghiệp. Trong văn học Pali sau này, Hành-uẩn (sankhara-khandha) trở thành một thể loại bảo vệ cho tất cả các yếu tố của tâm ngoại trừ thọ và tưởng là uẩn của riêng mình. Như vậy Hành-uẩn (sankhara-khandha) bao gồm các yếu tố biến đổi về mặt đạo đức như xúc, sự chủ tâm, tư tưởng, và tinh tấn; Các nhân tố lành mạnh như lòng quảng đại, nhân ái và trí tuệ; Và các yếu tố bất thiện như tham , sân, và si. Vì lẽ rằng tất cả các nhân tố này nảy sinh trong sự kết hợp với ý chí và góp phần vào hành động do ý muốn, các vị Giảng Sư Phật giáo thời xưa quyết định rằng nơi phù hợp nhất để ấn định chúng là uẩn của ý chí hình thành.

Lãnh vực thứ ba trong đó chữ Hành (sankhara) được tìm thấy như là một chỉ định cho tất cả những điều có điều kiện. Trong phạm vi này chữ có sự khác biệt tiêu cực, chứng tỏ bất cứ điều gì được hình thành bởi một sự kết hợp của các điều kiện;Bất cứ điều gì có điều kiện, được thiết lập, hoặc kết hợp. Theo ý nghĩa này nó có thể được đơn giản nêu ra là "sự hình thành", không phụ thuộc vào đủ điều kiện. Như hình thành vừa đủ, Hành (sankharas) bao gồm cả năm uẩn, không chỉ là cái thứ tư. Từ vựng cũng bao gồm các vật thể bên ngoài và các vị trí địa thế như núi, cánh đồng, và rừng; thị xã, thành phố; đồ ăn thức uống; đồ trang sức, xe cộ và máy tính.

Sự việc mà các Hành (sankharas) có thể bao gồm cả ảnh hưởng tích cực và những thứ được tạo ra bởi chúng là hết sức quan trọng và đảm bảo cho từ vựng đóng vai trò của nó như là nền tảng của tầm nhìn triết học của Đức Phật. Đối với những gì mà Đức Phật nhấn mạnh là các Hành (sankharas) trong hai giác quan hoạt động - các sự hình thành tự ý có tác dụng trong nguồn gốc phụ thuộc, và nghiệp lực trong tổng hợp thứ tư cấu trúc các Hành (sankharas) theo nghĩa tiêu cực: "Chúng cấu trúc trong các điều kiện, do đó chúng được gọi là Hành. Và những điều mà chúng tạo ra là gì? Chúng tạo ra Sắc, Thọ, Tưởng, Hành, và Thức; Do đó chúng được gọi là Hành "(SN XXII.79 ).

Mặc dù các vật vô tình bên ngoài có thể phát sinh từ các nguyên nhân hoàn toàn vật lý , những Hành (sankharas)  tạo nên cá tính của chúng ta - năm uẩn - tất cả đều được sanh ra từ nghiệp lực những hành vi của chúng ta tạo ra từ những kiếp trước. Trong cuộc sống hiện tại cũng như năm uẩn vẫn liên tục được duy trì, phục hồi và mở rộng bởi hoạt động từ ý chí mà chúng ta tạo nên ngay trong hiện tại, điều này trở thành điều kiện cho sự hiện hữu trong tương lai. Thật vậy, Đức Phật dạy rằng, chính những nghiệp của chúng ta sự hình thành Hành (Sankharas) đó tạo nên sự kết cấu cái hiện tại của chúng ta về cá thể, và đó là hiện thân của chúng ta Hành (sankharas) điều mà ngay bây giờ đang tạo nên những hành vi của cá nhân chúng ta sẽ cho ra trong cuộc sống tương lai của chúng ta. Những kết cấu này không có điều gì khác hơn những Hành (sankharas) như những điều có điều kiện, các hình thành có điều kiện bao gồm trong ngũ uẩn.

Sự kiện quan trọng nhất để hiểu về các Hành (sankharas), dưới dạng các hình thể có điều kiện, là chúng đều vô thường: "Than ôi, các hành là vô thường." Chúng là vô thường không chỉ theo nghĩa là trong cảm nhận rằng trong toàn bộ biểu thị của chúng cuối cùng sẽ chấm dứt, nhưng thậm chí còn rõ ràng hơn bởi vì ở mức tinh vi, cao siêu, chúng liên tục trải qua sự sanh khởi và hoại diệt, mãi mãi sẽ sanh và rồi , trong một thoáng thì tan vỡ và rữa mục: "Bản chất của chúng là sinh và diệt." Vì lý do này, Đức Phật tuyên bố rằng tất cả các Hành là đau khổ (sabhāra sankhara dukkha) - Tuy nhiên, đau khổ, không phải vì tất cả đều thực sự đau đớn và phiền não, nhưng vì chúng được chỉ rõ với biểu hiện tính chất biến đổi. "Đã sinh thì có diệt", và bởi vì tất cả chúng diệt thì không thể cho chúng ta hạnh phúc và an lạc ổn định.

Để đạt đến sự giải thoát khổ đau hoàn toàn-- không phải chỉ từ sự trải nghiệm đau khổ, mà từ sự không thỏa mãn với bản chất của tất cả điều kiện hiện hữu -- chúng ta phải đạt tới việc giải phóng khỏi các Hành (sankharas). Và những gì nằm ngoài các Hành (sankharas) là những gì không được tạo ra, không kết hợp, không phức tạp. Đây là Niết-bàn, theo đó được gọi là Vô Hành (asankhata) - đối nghịch với Hành (sankhata), một chữ thời quá khứ của chữ Hành (sankhara). Niết bàn được gọi chính xác là vô điều kiện bởi vì nó là một trạng thái không phải là một Hành (sankhara) cũng không được tạo nên bởi các Hành (sankharas); Một trạng thái được miêu tả như visankhara, "trạng thái rỗng không của hình thành", và như là sabbasankhara-samatha, "sự tĩnh lặng của mọi sự hình thành."

Tỷ dụ, khi chúng ta để từ Hành (sankhara) dưới kính hội tụ, chúng ta thấy nén trong nó toàn bộ thế giới quan của Giáo Pháp. Những hành hoạt được thể hiện bằng nghiệp lực tạo nên Hành (sankhara) trong năm uẩn tạo nên chúng sinh. Với điều kiện là chúng ta tiếp tục đồng hoá với năm uẩn (công việc của vô minh) và để tìm kiếm sự vui thích trong chúng (công việc của ái dục), chúng ta tiếp tục tạo ra những hành uẩn và các kết hợp các uẩn trong tương lai. Chỉ là bản chất của luân hồi (samsara): một chuỗi Hành (sankharas) trống rỗng nhưng hiệu quả vẫn tiếp tục sinh sản ra những Hành (sankharas) khác, chồng chất lên với những hành động mới mỗi lần tái sanh, phát triển đến tột đỉnh, rồi rơi vào tuổi già, bệnh và chết. Tuy nhiên, khi nó đi, che giấu ảo giác rằng chúng ta đang thực sự kiểm soát bởi điều gì đó không bao giờ đạt được, luôn luôn thu hẹp sự hài lòng cuối cùng.

Tuy nhiên, khi chúng ta bắt đầu thực hành Giáo Pháp, chúng ta sẽ không ngần ngại ngưng lại nếu có sự phát sinh của các Hành (sankhãas). Chúng ta học cách nhìn thấy bản chất thật của các Hành (sankharas), của ngũ uẩn của chúng ta: như không ổn định,một tiến trình có điều kiện tiến tới và không có ai điều khiển.Bằng cách đó chúng ta ngăn chặn lực điều khiển bởi vô minh và tham dục, và quá trình tạo nghiệp, sự khởi sinh của các Hành (sankharas), bị ngưng phát triển có hiệu lực. Bằng cách chấm dứt việc xây dựng thực tại có điều kiện, chúng ta mở cánh cửa để chấp nhận những gì từng hiện hữu nhưng không được xây dựng, không cần đặt điều kiện: asankhata-dhatu -- yếu tố Vô lậu. Đây là Niết Bàn, Sự Bất Tử, sự Tịch tịnh của các Hành động do tác ý, sự giải phóng cuối cùng từ mọi hình thức có điều kiện và từ sự vô thường và chết.Vì thế, đoạn văn này có thể kết luận: "để chìm xuống những sự hình thành là điều hạnh phúc!"

Thứ Ba, 21 tháng 3, 2017

Mục Đích Giáo Dục Phật Giáo - Bhikkhu Bodhi

Mục Đích Giáo Dục Phật Giáo
 Aims of Buddhist Education
By Bhikkhu Bodhi - 1998

Việt dịch - Minh Hạnh, ngày 20-3-2017

Thật là lý tưởng, giáo dục là một nhu cầu chủ yếu phát triển của con người, là một sự cần thiết cho quá trình chuyển từ đứa trẻ không biết chữ trở thành một người trưởng thành và có trách nhiệm. Thậm chí, ngày nay ở khắp mọi nơi, các nước phát triển và các nước đang phát triển, chúng ta có thể thấy rằng giáo dục câu nệ hình thức đang gặp khó khăn nghiêm trọng. Tài liệu cung cấp cho lớp học đã trở nên lỗi thời và cho thấy rằng trẻ em thường học bài tập ở trường học trong sự kiên nhẫn hơn là một cuộc phiêu lưu trong kiến thức. Ngay cả những sinh viên sáng dạ và có ý thức nhất cũng dễ dàng trở nên bồn chồn, và đối với nhiều người lối thoát hiểm hấp dẫn duy nhất nằm dọc theo những con đường nguy hiểm của thuốc phiện, thử nghiệm tình dục, và sự bùng phát bạo lực vô nghĩa. Giảng viên cũng cảm thấy chính mình trong một tình thế khó xử, không hài lòng với hệ thống mà họ phục vụ nhưng không thể tìm thấy một thay thế nào có ý nghĩa với nó.

Một lý do chính cho tình trạng đáng buồn này của vấn đề là cái nhìn không chính xác đến mục đích thích hợp của giáo dục. Từ ngữ giáo dục có nghĩa là "đem ra" nói lên rằng phần nhiệm vụ trung thực của tiến trình này là lôi ra từ trong tâm những khả năng bẩm sinh về sự hiểu biết. Sự thôi thúc để tìm hiểu, để biết và nhận thức thấu đáo là một đặc điểm cơ bản của con người, tự nhiên đến tâm của chúng ta như đói và khát là của cơ thể chúng ta. Tuy nhiên, trong thế giới hỗn loạn ngày nay,sự đói khát này để tìm hiểu thường bị bóp méo bởi các xuyên tạc đạo đức tương tự làm ảnh hưởng rộng lớn hơn. Thật vậy, chỉ là sự thèm ăn của chúng ta đối với thực phẩm lành mạnh được khai thác bởi các ngành công nghiệp thức ăn nhanh với các món ăn chơi ngon miệng không có giá trị dinh dưỡng, vì vậy trong các trường học của chúng ta tinh thần của những người trẻ đang bị tước đoạt các chất dinh dưỡng cần thiết cho sự phát triển khỏe mạnh. Trong danh nghĩa của sự giáo dục học sinh phải được thi đậu những môn học huấn luyện tiêu chuẩn hóa nhằm vào mục đích làm cho họ trở thành những giới chức phục vụ hữu hiệu trong một hệ thống xã hội thông thường. Trong khi giáo dục như vậy có thể là cần thiết để đảm bảo sự ổn định xã hội, nhưng nó giúp rất ít trong ý nghĩa cao cả của việc học tập, việc làm sáng tỏ tâm trí với ánh sáng của chân lý và những việc thiện. 

"Thương mại hóa" giáo dục là nguyên nhân chính vấn đề giáo dục của chúng ta. Mô hình tăng trưởng công nghiệp của xã hội, mà ngày hôm nay mở rộng sự cảm nhận của nó ngay cả vào phần lớn những xã hội nông nghiệp ở vùng Nam và Đông Nam Á, sự đòi hỏi rằng hệ thống giáo dục chuẩn bị cho học sinh trở thành những công dân trong một trật tự kinh tế lãnh đạo bởi sự nỗ lực để đạt đến tối đa lợi nhuận . Một quan niệm như vậy về mục tiêu của giáo dục là hoàn toàn khác nhau tách rời khỏi điều phù hợp với các nguyên tắc của Phật giáo. Hiệu quả thực tiễn chắc chắn có vị trí của nó trong giáo dục Phật giáo, Phật giáo đề xuất con đường trung đạo điều mà công nhận rằng nguyện vọng thiêng liêng cao cả nhất của chúng ta phụ thuộc vào một cơ thể khỏe mạnh và một xã hội vật chất an toàn. Nhưng đối với Phật giáo mặt thực tiễn của giáo dục phải được hợp nhất; với các yêu cầu khác được thiết kế để mang lại những tiềm lực của bản chất con người trưởng thành trong cách suy nghĩ của Đức Phật. Trên tất cả, mô hình hệ thống giáo dục phù hợp với các nguyên tắc Phật giáo phải nhằm thấm nhuần các giá trị nhiều hơn là để truyền đạt thông tin. Nó phải được hướng dẫn, không phải chỉ đối với việc phát triển các kỹ năng xã hội và thương mại, nhưng hướng về sự giáo dục các sinh viên những hạt giống của tâm hồn.

Kể từ khi xã hội thế tục ngày nay ra lệnh rằng hệ thống giáo dục là tập trung vào việc chuẩn bị học sinh cho sự nghiệp của họ, trong một quốc gia Phật giáo như Sri Lanka thì trọng trách quan trọng nhất là sự giảng dạy Phật Pháp cho những học sinh tất nhiên học tại các trường dạy Phật Pháp. Giáo dục Phật giáo trong các trường học Phật pháp cần được quan tâm trên tất cả là sự thay đổi cá tánh. Vì lẽ rằng cá tính của một người được tạo ra bởi các tiêu chuẩn, và những tiêu chuẩn này được truyền đạt bằng cách gây cảm hứng cho những lý tưởng, nhiệm vụ đầu tiên phải đối mặt cho các nhà giáo dục Phật giáo là để xác định những lý tưởng của hệ thống giáo dục của họ.Nếu chúng ta đọc những lời giảng của Đức Phật trong sự tìm kiếm những lý tưởng thích hợp cho một cuộc sống Phật giáo, chúng ta tìm thấy năm đức tính mà Đức Phật thường đưa ra như là điểm nổi bật của một người đệ tử điển hình, cho dù tu sĩ hay cư sĩ. Năm đức tính này là đức tin, giới hạnh, lòng quảng đại, đa văn, và trí tuệ. Hai trong năm đức tính này là; đức tin và lòng quảng đại, liên quan chủ yếu đến tâm: chúng có liên quan với sự thuần hóa những khía cạnh tình cảm của bản tính con người. Và hai liên quan đến sự hiểu biết là: học tập và trí tuệ.Điều thứ hai, đạo đức hay phẩm hạnh, dự phần cả hai mặt của nhân cách là: ba giới cấm đầu tiên là sát sinh, trộm cắp, và tà dâm chi phối cảm xúc; giới cấm không nói dối và xử dụng các chất say giúp đỡ để phát triển sự rõ ràng và trung thực cần thiết cho sự nhận thức rõ chân lý. Thật vậy, giáo dục Phật giáo nhằm vào mục đích chuyển đổi song song của tính cách con người và trí thông minh, nắm giữ cả hai trong sự cân bằng và đảm bảo rằng cả hai đều mang đến sự hoàn mãn.

Toàn bộ hệ thống giáo dục Phật giáo phải bắt nguồn từ đức tin ( saddha) ; đức tin vào Tam Bảo, và trên tất cả vào Đức Phật như là một Bậc Hoàn Toàn Giác Ngộ, một Vị Thầy duy nhất và hướng dẫn tối cao để sống đúng và hiểu đúng. Dựa trên đức tin này, các sinh viên phải có cảm hứng để trở thành viên mãn trong giới đức (sila) bằng cách tuân theo các hướng dẫn đạo đức được nêu ra bởi năm giới.Họ phải hiểu biết các giới luật sâu sắc, để hiểu được lý do để có khả năng nhận xét chúng, và biết làm thế nào để áp dụng chúng trong hoàn cảnh khó khăn của cuộc sống con người ngày nay. Điều quan trọng nhất, họ cần phải hiểu rõ giá trị những đức tính tuyệt đối những giới luật tiêu biểu như: nhân hậu, sự thành thật , sự thanh tịnh, trung thực, và sự điềm tỉnh. Họ cũng phải có tinh thần quảng đại và sự bố thí (caga), cũng vậy, thực chất để khắc phục sự ích kỷ, tham lam, và tập trung hạn hẹp về sự thăng tiến lợi ích của bản thân trong xã hội ngày nay. Để phấn đấu cho lý tưởng của lòng quảng đại là sự phát triển lòng từ bi và sự quên mình, những đức tính mà Đức Phật đã thể hiện trong suốt quá trình tu tập của mình. Học tập để mà trao đổi và thực hiện thì quan trọng hơn là cạnh tranh, sự quên mình thì nhiều hạnh phúc hơn là tự cao tự đại, và điều hạnh phúc thật của chúng ta là đạt được thông qua sự hài hòa và lợi ích hơn cách khai thác và thống trị người khác. 

Đức hạnh thứ tư và thứ năm tác động chặt chẽ với nhau. Bằng cách học ( (suta) (đa văn) có nghĩa là có một kiến ​​thức rộng về các kinh điển Phật giáo điều mà đạt được rộng rãi do đọc nhiều và nghiên cứu bền bỉ. Nhưng chỉ học tập là không đủ.Học thức chỉ đáp ứng thích hợp mục đích của nó khi nó phục vụ như một bàn đạp cho sự khôn ngoan (pañña), cái nhìn sâu sắc cá nhân trực tiếp vào chân lý của Phật pháp.Tất nhiên, trí tuệ cao siêu mà Bát Chánh Đạo hoàn bị không nằm trong phạm vi giảng dạy của trường Phật Pháp. Trí tuệ này phải được tạo ra bằng phương pháp tu tập tâm trong sự tĩnh lặng và minh kiến, hai cánh của thiền Phật giáo. Nhưng giáo dục Phật giáo có thể đi xa trong việc đặt nền móng cho sự khôn ngoan này bằng cách làm rõ các nguyên tắc đó hiểu thấu bởi minh kiến. Trong việc học tập này và trí tuệ được đan xen chặt chẽ, vấn đề trước cung cấp một cơ sở cho cái sau.Tri tuệ sinh khởi bằng cách các ý tưởng làm việc có hệ thống và nguyên tắc đã học thông qua nghiên cứu vào cơ cấu của tâm thức, đòi hỏi phản ảnh sâu sắc, thảo luận thông minh và điều tra nghiên cứu nhiệt tình. 

Đó là trí tuệ mà Đức Phật đã vẫn duy tri như là phương tiện trực tiếp của giải thoát cuối cùng, như là chìa khóa để mở cửa cho bất tử, và cũng như những hướng dẫn không thể sai lầm để thành công trong việc đáp ứng những thách thức của cuộc sống trần tục. Như vậy, trí tuệ là sự tột cùng và đỉnh cao nhất của toàn bộ hệ thống giáo dục Phật giáo, và tất cả các bước sơ bộ trong một hệ thống giáo dục Phật giáo phải được hướng tới việc nở hoa của đức hạnh cao cả này.Đó là với bước này mà giáo dục đạt đến viên mãn, nó sẽ trở thành sự soi sáng trong ý nghĩa xác thực nhất và sâu sắc nhất, như lời tuyên bố của Đức Phật vào đêm Ngài Giác Ngộ: ". Có khởi sinh trong ta sự thấu triệt, kiến thức, trí tuệ, sự lãnh ngộ, và quang minh"

Thứ Ba, 7 tháng 3, 2017

Những phản ứng của chúng ta với khổ đau - Dr. Elizabeth Ashby

Những phản ứng của chúng ta với khổ đau
Our Reactions To Dukkha

Dr. Elizabeth Ashby

Việt dịch Minh Hạnh, ngày 7-3-2017

"Đây là Thánh đế về Khổ, này các Tỷ-kheo. Sanh là khổ, già là khổ, bệnh là khổ, chết là khổ, sầu, bi, khổ, ưu, não là khổ, oán gặp nhau là khổ, ái biệt ly là khổ, cầu không được là khổ. Tóm lại, năm thủ uẩn là khổ..
-- Samy.Nik. V, 

Ở đây, Thánh Đế Thứ Nhất, thì mù mờ và khó hiểu. Để hiểu được ", trên thực tế" là đạt được bằng nỗ lực tuyệt vời của người đắc quả Tu đà Hườn (Winner Stream - Quả Dự Lưu), kết quả của sự tu tập Thiền Quán một cách nghiêm túc. Nhưng dường như có thể chúng ta có khả năng tùy thuộc vào tâm trí chúng ta nhận thức theo cách như vậy, khi đúng thời điểm đến, Thánh Đế sẽ tự hiển lộ.Chúng ta càng biết về Khổ thì càng rõ ràng cho chúng ta thấy tình trạng thất vọng của "sự hiện hữu", trong đó chúng ta thấy chính mình, và "phương pháp khô khan" của việc tu tiến sẽ có thể làm cho chúng ta có khả năng đối diện với Khổ trong tất cả những biểu hiện của nó. 

Không có từ tiếng Anh nào diễn tả hết ý nghĩa của chữ // dukkha // như trong tiếng Pali. Chữ "Khổ" nói lên kết quả khá rõ ràng, cũng vậy, khổ đến mức độ nào đó người ta dùng thuật ngữ "đau khổ" và "nỗi thống khổ." Còn nhiều ý nghĩa tổng quát hơn sâu hơn, được đưa ra bởi nhà triết gia người Ý là Evola mô tả là "trạng thái kích động, bồn chồn hoặc gây rối hơn là đau khổ ... nó là trái ngược với bình tĩnh không lay chuyển."

Có ba khía cạnh khác nhau từ đó chúng ta có thể suy xét phương hướng mà // Khổ // tác động vào các giác quan.

1. // Khổ chung //. Phần lớn là đau khổ vì chiến tranh, nạn đói và nạn ôn dịch chôn vùi cùng một lúc nhiều người trong nhân loại, lại ít được đánh giá cao về khổ, thông thường tất cả, phụ thuộc vào sự bồn chồn nằm bên dưới của chúng ta và sự không lo lắng - Sự khó khăn và sự thất bại của cuộc sống hàng ngày, và tâm trạng và cảm xúc can thiệp vào đời sống nội tâm, trong đó, vì không có một từ tốt hơn, chúng ta gọi là "tâm linh". Như Thánh Phaolô đã nói: "Chúng ta biết rằng toàn thể vủ trụ cùng rên rỉ và nhọc nhằn trong đau khổ đến tận bây giờ. "

2. // Khổ không trực tiếp//. Có nghĩa là khổ đến dưới hình thức quan sát trực tiếp, nhưng chúng không chủ yếu liên quan đến bản thân mình; thí dụ như chứng kiến tai nạn trên đường phố, những người hàng xóm bị bệnh, loài động vật bị bắt nằm trong StrawberryNet (Là mạng lưới Rumani NGO nhằm thúc đẩy việc bảo vệ môi trường). 

3. // Khổ cá nhân //. Đây là cái Khổ ảnh hưởng đến mỗi người theo nghiệp riêng của mình, và như vậy nó có tầm quan trọng đầu tiên trong cái "Tôi" nhỏ bé nghèo nàn của chúng ta. Nó sẽ được trình bày đầy đủ hơn dưới đây, nhưng trước tiên chúng ta hãy xem xét một số phản ứng được gợi lên bởi cái khổ nói chung. 

1. "// Không muốn nhìn //". Nhiều người cảm thấy những suy nghĩ về đau khổ rất là khó chịu, và họ cố gắng để dẹp bỏ nó ra càng xa càng tốt. "Tôi rất dễ xúc động tôi không thể chịu đựng được // // để nghe về nó", "hoặc, nhẫn tâm hơn," Đó không phải là tang lễ của tôi." Những người" sinh ra trong may mắn ", hoặc trong hoàn cảnh may mắn thường không muốn nhìn thấy sự đau khổ. Điều này, khi họ lần đầu tiên biết về Phật giáo, họ thường có khuynh hướng khước từ với suy nghĩ cuộc sống là không vừa lòng; họ nghĩ về những thú vui của họ trong quá khứ, hiện tại và tương lai, và bỏ qua những thất vọng nhỏ của cuộc sống hàng ngày. Phần khác của cụm từ "Miếng da che mắt ngựa" là những người mang "kính màu hoa-hồng" những người này nghĩ rằng "tất cả là tốt nhất trong cái tốt nhất của tất cả thế giới nếu có thể. là câu châm biếm cay đắng của hai nhà văn "Voltaire" và Candide " được thấy trong chủ đề này .

2. // Chấp nhận //. Đây là đặc trưng của những sinh vật và một số chủng tộc cổ xưa chấp nhận những khổ đau của tình trạng không hài lòng, hoặc những rủi ro của sự hiện hữu, bởi vì điều đó là một phần và phần nào của cuộc sống bình thường của họ. 

3. // Sự Cầu Nguyện //. Phản ứng của những người "ngoan đạo" là để tìm kiếm sự phù hộ của thần thánh. Điều này, được thực hiện có hơi một chút đại khái kiểu cách, nó có thể là một ngày dành riêng cho lễ cầu nguyện trên toàn quốc do sự xuất hiện một số thiên tai, hoặc những lời cầu nguyện cho một cá nhân bị nạn. Theo quan điểm Phật Giáo thì phản ứng này là vô dụng cho dù không có Trời Phật, và nếu có ông Trời thì thật là một sự vô cùng phi lý. Theo vấn đề tâm lý thì cá nhân đó có thể cảm thấy được an ủi khi nghĩ rằng ông ta đã nhờ được ông Trời giúp đỡ .

4. // Than khóc //. Đây là điều rất bình thường khi tài sản có giá trị bị mất, hoặc trong trường hợp mất mát người thân ( "Con ở đâu, đứa con trai duy nhất nhỏ bé? Con ở đâu, đứa con trai nhỏ bé duy nhất? "Majjh. Nik.87). Một hình thức than khóc thường xuyên ở phương Tây là "Tại sao điều này lại xảy ra cho TÔI?" Khi nào nó mới không xảy ra? Chúng ta chưa bao giờ nghe nói về Nghiệp? 

5. // Càu nhàu //. là một thói quen vô dụng; hơn nữa nó có khả năng tạo ra một sự đau khổ khác. Những người càu nhàu thành cố tật thì bị ghét bỏ, vì vậy bị những người thân tránh xa và để người đó một mình với những hậu quả của chính hành động của chính người đó ". " 

6. // Lo lắng (kích động) //. Đây là một trong năm triền cái, phá hoại sự điềm tỉnh. Hành động thì thể hiện tồi tệ, và điều đáng tiếc là người đau khổ có khi cuốn mình trong sự buồn bã. "Chúng tôi lo lắng vì chúng tôi muốn làm như vậy. "Đây là một câu nói không linh hoạt, nhưng giá trị một số phản tỉnh khôn ngoan. 

7. // Muốn tìm một phương pháp nhanh chóng//. Như là "Tôi bị nhức đầu. Thuốc aspirin ở đâu?"

8. // Rượu và thuốc //. "Ông ta đắm chìm trong nỗi buồn của mình bằng rượu, và đã say bí tỉ! " Cô ấy đã hút thuốc liên tục, và nó không làm cô ta bớt ho! "Cơ quan giúp đỡ người dân nghèo (Welfare State) đã cho biết kết quả đáng buồn trong con đường của nghiện "thuốc an thần" và "Thuốc Pep là loại thuốc chứa chất kích thích", và tình trạng buôn lậu cocaine và heroin. Dùng "Thuốc làm giảm đau" nhiều có thể khiến người ta bị bịnh tâm thần hoặc ảnh hưởng đến trí tuệ, giống như nghe đài phát thanh và coi truyền hình liên tục không ngừng nghỉ. Hoặc đọc liên tục một tác phẩm văn học gây xúc động, không gian viễn tưởng hay truyện trinh thám, là những ví dụ khác. Điều này có vấn đề, đặc biệt là khi đọc trong thời gian rất ngắn, có thể làm căng thẳng thần kinh trầm trọng thêm chứ không làm giảm căng thẳng .

9. // Ghét và thù địch //. và rất có khả năng bị nổi lên bất ngờ khi một người đã bị thật sự đau khổ, hay hoặc giả bị làm tổn hại bởi một ai khác. Một ví dụ phổ biến là "sự va chạm lẩy lửa" điều này nảy sinh khi hai xe đụng nhau. Bên bị thương lập tức trút giận lên người kia, và người kia ngay lập tức trả đũa, và như vậy, có lẽ vì cả hai đều đau khổ vì bị sốc, họ làm tăng đau khổ cho nhau. Trên một quy mô nhỏ bé hơn là căm ghét, điều đó phát sanh khi một người phải đối mặt với một nhân viên bán hàng bất lịch sự, hoặc bị xô đẩy về phía hàng đứng đợi. Xu hướng là xô lại, hoặc nói lời châm biếm, và những điều bực dọc không quan trọng đó nằm lại trong trí nhớ một thời gian dài sau đó.

// Trả thù // là hành động trí mạng chết người của các phản ứng ghét. Chẳng hạn như "Mắt đền mắt, răng đền răng". "Những kết quả tồi tệ nhất là giết người, và cuộc xung đột kéo dài lâu đời, hoặc sự trả thù bằng máu. Điều này Phật Ngài dạy trong kinh "Ví Dụ Cái Cưa", Majjh. Nik. 21.

10. // Đố kỵ //. "Tôi đã bị đánh rớt trong kỳ thi cuối của tôi", nhưng đợt đó thằng cha X khó chịu lại đoạt bằng danh dự! "Và như thế, trong mỗi bước đi của cuộc sống. Có một hình thức ghen tị mà chúng ta như là những người mang giáo pháp đi mọi nơi phải đặc biệt cẩn thận để tránh. Điều này nảy sinh khi sự tu tập của chúng ta trở nên xấu, và chúng ta nghe ai đó tu tập đã "có sự tăng trưởng".Nếu chúng ta không cẩn thận chúng ta khó chịu, và đánh mất cảm tình, hậu quả sẽ tai hại. Có người nào nói lời "Mudita - hoan hỷ, chia sẻ niềm vui không?" Đó phải là một phản ứng.

11. // Cuồng loạn bùng phát //. Đây là loại phản ứng cần phải quan tâm. Chẳng hạn như; vừa khóc vừa la lối, hoặc văng tục, và đập phá chén bát là những hình thức không được xã hội chấp nhận nhưng trên thực tế chúng có một tác dụng giải tỏa tâm lý thông qua sử biểu cảm của cảm xúc mạnh mẽ : một sự tích tụ lớn của cảm xúc thì tiêu tan trong một thời gian rất ngắn, và khi những người đau khổ đã xả được những tâm tư của họ thì họ sẽ cảm thấy khá hơn vì đã nói ra được.

12. // Thích thú về Khổ //. Các biểu hiện tồi tệ nhất là tính thích thú những trò tàn ác, điều may mắn là việc này hiếm khi xảy ra. Tuy nhiên, cũng có, chẳng hạn vui thích trong sự biểu diễn có liên quan đến đau khổ cho người khác, như những trận đấu võ sĩ giác đấu ở La Mã thời cổ đại, những trận đấu bò Tây Ban Nha, và các môn thể thao thường liên quan đến xảy ra tai nạn nghiêm trọng. Những điều này cung cấp cảm giác mạnh cho khán giả, họ làm thoả mãn cảm giác mạnh cho người xem. Những bi kịch thảm thương của Hy Lạp cổ đại được trình bày cho những mục đích khác nhau, đó là khuấy động lòng trắc ẩn và sự kinh hãi trong lòng khán giả. Ảnh hưởng có mục tiêu là để xóa bỏ: bằng cách chứng kiến cảnh khổ trong mức độ vĩ đại cỡ cầu trường quốc tế mà khán giả đã đạt được một cảm giác tương tự, và đã mất đi những cảm giác riêng của mình. Hiệu quả có thể khá đáng sợ; trong một bản dịch của phim "Trojan Women" của Euripides, người ta đã sửa đổi một đoạn tiếng Anh, làm giảm toàn bộ cảnh khiến khán giả rơi lệ. Phản ứng là một hỗn hợp kỳ lạ của nỗi đau cùng sự hứng khởi.

Trong một hình thức tinh vi hơn, sự cảm khái trong cái khổ của người khác - đó là cảm khái một người tử vì đạo . Và có thể cảm thấy điều đó bởi vì một người đạt đến mức hết sức đau khổ khả năng này tăng lên trên xu hướng không cảm giác . Điều này dường như là một sự tự tôn ưu việt.

13. // lợi dụng sự bất hạnh //, như trong trường hợp của những người lùn, và "Thần đồng không tay" hoặc cặp song sinh nổi tiếng người Thái Lan, sinh sống bằng cách theo đoàn xiếc trình diễn cái dị tật của họ với công chúng. Một thí dụ đáng xấu hổ của sự thu nhập từ trường hợp bất hạnh khác là trường hợp của người ăn xin người Tây Ban Nha đã phô bày đôi chân méo mó của người con nhỏ bé của ông. Một ví dụ nhỏ khác của điều này là niềm tuyệt vọng đã tạo nên hầu hết các phiền não của chính mình như khi một người đàn ông mù hay một người què lao mình vào dòng xe cộ vì ông biết rằng tất cả mọi người sẽ nhường đường cho ông ta. Có người nào trong chúng ta đã cố tình kéo dài thời gian khó khăn của mình hay không?

14. // Rơi vào buồn tẻ (Moha) //. Đôi khi có vẻ như lòng tự trọng không còn có thể đấu tranh với cuộc sống; (ném lên các miếng bọt biển) có nghĩa là: từ bỏ cuộc chiến do kiệt sức,có thể nói như vậy, và người đau khổ trở nên tinh thần loạn trí. Bất kỳ hình thức rối loạn tâm thần nào cũng có thể xảy ra;và bệnh nhân đã nghi ngờ việc được giải thoát khỏi trách nhiệm của họ. Một loại khác của phản ứng này xảy ra trong người, mệt mỏi với những khó khăn và sự đơn điệu của cuộc sống, từ chối ra khỏi giường sau cơn bị bệnh. Họ sẽ nói dối, năm này qua năm khác, hài lòng phần còn lại của cuộc sống của họ như kẻ ăn bám vào xã hội.

15. // Cơ thể //. Sự Khổ, điều mà luôn gắn liền với một số loại cảm xúc, hiển lộ trên cơ thể trong một số cách. Thí dụ, bất ngờ có dấu hiệu xấu ảnh hưởng của hơi trong dạ dày, và trong thời điểm khó chịu cảm thấy có một cảm giác nặng nề ở vùng bụng; sự tiếp tục lo lắng thường xuyên tạo ra những rối loạn tiêu hóa của bản chất hữu cơ.Sự rối loạn tinh thần có thể làm tóc đang đen trở thành tóc trắng trong quá trình một vài giờ, và sự sợ hãi, tại thời điểm, như trong thời của Đức Phật, sợ hãi, kinh hoàng, tóc có thể dựng lên (Nik Dig.. I.2.). Đổ mồ hôi là một hiện tượng khác liên quan với nỗi sợ hãi và lo lắng, sự hồi hộp cũng vậy . "Tôi vô cùng sợ hãi!" là một biểu hiện thông thường của trạng thái báo động. Khi tức giận phát sinh do những chuyện xảy ra không vui vẻ thì bộ máy tuần hoàn thay đổi là chuyện thông thường: mặt đỏ, hoặc thậm chí mặt tím, và có khi "mặt trắng bạch" điều này còn nguy hiểm nhiều hơn.

16. // Hành động tự sát //: là phương sách cuối cùng của đau khổ. Trong cách nhìn của Giáo Hội Tây phương thì đó là một "tội trọng"; cái nhìn của pháp luật thì nó coi như là một tội phạm, và quần chúng tin rằng đó là do hèn nhát hoặc điên rồ. Những người Khắc kỷ lại nghĩ khác: "“ hãy nhớ rằng cánh cửa này luôn mở rộng. Không nên sợ hãi như trẻ con; nhưng như khi chúng khóc, lúc chán chường với các trò chơi, la lên “Tôi không chơi nữa.” Mặc dù vậy, khi người nghệ thuật gia trong trường hợp này kêu lên, “Tôi không chơi nữa” và bỏ đi. Nhưng nếu quí vị chọn ở lại thì không nên than khóc.” " (Epictetus). Đối với Phật giáo tự tử là một sai lầm đau thương bởi vì nó có một nghiệp quả của hành động, và được coi như là một bạo lực sẽ cho một số hình thức bạo lực về nghiệp trong một cuộc sống tương lai. Chỉ có trường hợp ngoại lệ duy nhất là các vị A La Hán, người đã hoàn thiện mà nghiệp không còn hoạt động; Vị A La Hán có thể kết thúc cuộc sống của mình như thế nào và khi nào ông muốn.

Đây là một danh sách ấn tượng, mặc dù không đầy đủ; phản ứng rõ ràng nhất đã được trình bày. Độc giả có thể ứng dụng cho bản thân mình không? Trong việc tìm kiếm thông qua danh mục không rõ ràng này người viết đã bị kinh ngạc để tìm nhiều cách phản ứng của chúng ta trong tình huống khổ xuất phát từ Ba Căn Bản của Ác, là Tham, Sân, Si. Tuy nhiên, vẫn còn, một số phản ứng đó là, lành mạnh, là chủ yếu.

1. // Nhẫn nhục //. "Chúa đã ban cho và Chúa lấy đi. Chân Phước được Chúa". "Đó là sự nhẫn nại của "tín đồ ngoan đạo ", và nó là sự chấp nhận gần như là mù quáng. Trong Phật giáo sự nhẫn nại là một đức tính để loại bỏ một số các lậu hoặc (asavas). Tình trạng cơ thể khó chịu, đau nhẹ và thương tích hoặc bị "lời nói châm chọc", những điều cần được thực hiện trong một người nhẫn nhục, là không than phiền và không có ác ý, và thậm chí không có mong ước cho một tình huống thoải mái hơn (Majjh. Nik. 2.).

2. // Sự dũng cảm //. "Lời nguyền Thiên Chúa và Chết!" Đó là thách thức thiên mệnh cho con người của một đấng toàn năng

"Dưới sự bất hạnh của may rủi
Đầu của tôi thì đẫm máu, nhưng bất khuất. "

Niềm tự hào, "niềm tự hào quá mức", nhưng không có gì là hèn nhát trong đó. Có nhiều cách dũng cảm khác nhau là với một người mù và người tàn tật chiến đấu theo cách của họ để trở lại một lần nữa vào một cuộc sống hữu ích, và lòng can đảm không được công nhận của những người phụ nữ phải đối phó với // Áp lực nặng nề của nghèo đói. //-- - những cái bé nhỏ và cay đắng mà cuộc sống nội trợ thường quấn lấy. Có thể nói rằng phản ứng dũng cảm là cần thiết trong tất cả chúng ta; chỉ có những đệ tử đắc quả Thánh, hoặc tinh thần dũng cảm mới có thể kiên định.

3. // Sự khôn ngoan //. "Có những điều tồi tệ xảy ra trên biển!" "Tất cả sẽ như vậy trong một trăm năm." Trên một mức độ cao hơn một chút bà Lady Mary Wortley Montague đã viết thư cho Đức Giáo Hoàng: "Rồi, hãy để chúng tôi, đó chỉ là việc đúng lý, được chiến đấu với cơ hội của chúng ta được sinh ra ở cõi ta bà, nơi mà chúng ta sẽ tìm thấy Thượng Đế được cám ơn, chứ không phải là để cười nhạo, mặc dù khó có thể chứng minh". Đối với" cơ hội "hiểu được nghiệp, nhưng chúng ta hãy giữ những tiếng cười (nó là một trong những "điểm nhấn" của thiền Zen). Thật là hài hước, vì đó là nhận ra cái phi lý của sự hiện hữu, là trong thực tế là một cảm nhận sự cân xứng. Phải nhận chân rằng trong tổng thể của sự vật cái ngã của riêng mình nó không quan trọng bằng một con rận đơn lẻ, đang bò dưới phố nghèo Piccadilly, so sánh với cả thành phố London.

4. // Sáng tạo//. Những nhà thơ, trong sự đồng cảm của các nghệ sĩ và nhạc sĩ, thường thấy rằng công việc sáng tạo của họ được thực hiện tốt nhất khi họ đang đau khổ vì những phiền não. Và rồi sau đó sự Khổ được giữ dưới sự kiểm soát, và thực sự phục vụ một mục đích hữu ích. Phản ứng này xảy ra ở những người ủy mị, thay vì chán nản, họ có ý chí vùng dậy để làm điều gì đó. Đây là bắt đầu, trong một hình thức rất khiêm tốn, một đức hạnh của Tinh Tấn.

5. // Bi tâm /. Chiều dài của cuộc sống này thường được gọi là đời sống vật chất và tự lợi. Nhưng một khi khổ xảy ra rõ ràng, trong thứ tự ngẫu nhiên, phát sinh một phản ứng nhanh chóng. Một tai nạn đường sắt thảm hại hoặc vụ đụng xe vỡ ra từng mảnh đã đưa ra chủ yếu thích hợp với lòng nhân đạo; sự giúp đỡ là sự dâng hiến hoàn toàn không chú ý tới sự báo đáp, hoặc thậm chí cảm ơn. Trên thức tế, đã có rất đông người đưa đôi bàn tay ra để giúp đỡ những người tàn tật, và người khiếm thị. Trên chiều hướng ngược lại, các dấu hiệu chưa rõ ràng của khổ thì đang bị bỏ quên. Người có lòng bi tâm thường nhẫn nại với những người thường xuyên than thở, người hay quấy rày, và những kẻ nghèo ngốc nghếch mà chúng ta hình dung thấp kém hơn mình.Những người này, là người mà đôi khi chúng ta có ác cảm, thì được bình đẳng trong nhu cầu của bi tâm. Chúng ta không có nghĩa vụ trong việc tìm kiếm họ với mục đích làm cho họ tốt, nhưng, khi họ đi qua con đường của chúng ta, ít nhất chúng ta có thể cư xử một cách nhẹ nhàng với họ. Cuối cùng, có những lúc chúng ta nên có lòng thương xót chính chúng ta, đặc biệt là cơ thể của chúng ta, // Sắc-uẩn //, "cơ thể," phải chứa đựng tất cả những gì bên trong chúng ta là // các uẩn //.

// Nỗi Khổ cá nhân // là di sản của chúng ta không thể tránh được, "Từ trong thâm tâm cảm nhận được sự chua chát của chính mình" . Từ thời thơ ấu nhỏ bé chúng ta đã bị cái "Tôi làm và tôi muốn" ám ảnh cho đến khi chúng ta thuyết phục bản thân rằng cái "Tôi" là cái trục xung quanh nó là toàn thể vũ trụ, Điều đó là để nói đến // Luân hồi //, đi xung quanh bánh xe của cuộc sống: ý thức của chúng ta về cân xứng hoàn toàn mất đi. Thí dụ: cô A bị bỏ rơi thì có vấn đề gì với những người sống trên Hỏa Tinh không, nếu trên đó có người? "Nhưng nó là vấn đề của cái "TÔI!" là phản ứng tức thì đối với Cô A đáng thương đó. Và trên thực tế nó là vấn đề đối với những người liên hệ trực tiếp với Cô A. Họ thấp thỏm người con gái bất hạnh này sẽ phản ứng như thế nào?. Cô ta có thể, Ví dụ, (a) nhảy sông tự tử, (b) bỏ đi tu, (c) quên hết để làm công việc, và ngừng than vãn, hoặc (d) sáng tác thơ. 

Có một số khía cạnh của cái KHỔ riêng mà tất cả chúng ta sớm hay muộn sẽ gặp. Điều dễ thấy nhất trong số dưới đây:

1. // Sự đau đớn và Bệnh hoạn //. "Không phải chết hay đau đớn là đáng sợ, nhưng là // sự sợ hãi// với cái chết và nỗi đau đớn "(Epictetus). Đau tự nó là một vấn đề bất thường. Chúng ta biết rằng trong nhiều trường hợp nó là dấu hiệu nguy hiểm chỉ ra rằng một số phần của cơ thể không hoạt động , và chúng ta nghĩ rằng đau đớn được cảm nhận tại vùng của chấn thương hoặc của bệnh tật. Đây không phải là trường hợp, để giảm đau là một công việc của ý thức, và được cảm thấy ở // tâm //nơi mà nó tạo ra một phản ứng cảm xúc. Điều này thì rất sâu sắc mà chúng ta không nhận ra cảm xúc tự nhiên của nó, và do đó không đặt tên cho nó. Cá nhân tôi nghĩ rằng đó là một hỗn hợp của tự thương hại, oán giận và sợ hãi, tất cả đều phát sinh từ // sự sân hận //, nguồn gốc của xấu ác của sự không thích. Chắc chắn chúng ta hiểu biết từ kinh nghiệm hơn là một sự đau đớn hành hạ tạo ra một trạng thái tinh thần sai lệch, đau đớn mù quáng. Một sự tranh luận mạnh mẽ rằng sự cảm xúc đau đớn được tìm thấy bằng cách quan sát các kết quả của một người tiêm nha phiến. Các bệnh nhân người đã từng tiêm morphia thường xuyên sẽ nhận thấy một hiện tượng lạ lùng: cơn đau là // vẫn có //,nhưng người đó không quan tâm đến việc cải thiện sự đau đớn của nó ! Nha phiến đã ảnh hưởng vào trung tâm cảm xúc trong não, và hãm nó xuống đến một mức độ nào đó rằng tự thương hại, oán giận và sợ hãi biến mất.

yếu tố cảm xúc này giải thích một cách khác nhau ở mỗi người phản ứng với nỗi đau. Một chấn thương dường như tầm thường có thể tạo cho một người nào đó các loại cảm xúc , trong khi những người có cá tính thì phớt tỉnh hoặc khôn ngoan chỉ la lên hay chửi thề. Kinh nghiệm rõ ràng về sự xúc cảm của cơn đau phụ thuộc vào ý thức của mỗi cá nhân. Tâm thức hoàn thiện của vị A La Hán thì vượt trên cả nỗi đau và niềm vui, đời sống xúc cảm đã được trấn áp đến nỗi vị A La Hán nhận thức được cả hai cảm xúc, nhưng cả hai đều không hề hấn đối với vị Alahán . Đề nghị này cho thấy rằng một cách tiếp cận khách quan tới nỗi đau của chúng ta sẽ giảm bớt sự đau khổ của chúng ta. Phân tích của toàn bộ từ đầu đến cuối giúp loại bỏ khỏi tâm trí từ cảm giác thực tế, và do đó làm giảm các phản ứng cảm xúc. Ý tưởng kỳ quặc người lính "cắn viên đạn" là sự tưởng tượng không vô ích, vì nếu người đó tập trung vào nỗi đau của cái cắn vào các viên đạn anh ta có thể không để ý đến cùng một lúc về nỗi đau. Những gì có thể xảy ra là tâm trí của anh ta thấp thoáng với tốc độ nhanh chóng kinh ngạc giữa hai ý tưởng; nỗi đau vẫn còn đó nhưng có thể giảm độ đau để có thể chịu đựng được.

Những quan điểm khách quan giống nhau cũng áp dụng cho bệnh tật. Cũng như trường hợp với những cơn đau, bệnh làm suy yếu chức năng tâm thần. Việc thực hành Giáo Pháp bị cản trở, và người bệnh trở nên buồn nản và xấu hổ."Do đó, vậy bạn nên bạn rèn luyện chính mình là ;" Mặc dù cơ thể tôi bị bệnh, nhưng tâm tôi không bệnh. " Như vậy, bạn phải rèn luyện chính mình. " (là lời dạy của Đức Phật: p 132.). Các phản ứng đúng đắn, do vậy, để cả hai đau đớn và bệnh tật là khả năng chịu đựng và dũng cảm - sự dũng cảm tuyệt vời.

2. // Luyến Ái //. Cho dù tham ái đến những đối tượng có thể tạo thành một mối đe dọa, nhưng riêng tham ái với một người làm phát sanh sự phiền muộn lớn hơn là với tất cả sự bất hạnh của chúng ta hợp lại. Trong Trung Bộ Kinh có một bài kinh rất quan trọng "Kinh Ái Sinh" "(Majjh. Nik.Piyajàtika Sutta, Vol. II số 87 ) nhấn mạnh rằng, khổ do các mối quan hệ cá nhân. Chúng ta trưởng thành với niềm tin rằng trong tình yêu nhân loại chứa đựng hạnh phúc to lớn của chúng ta. Và đối với những người bình thường nó là như vậy. Sau đó, tại sao tất cả những điều này lại đem phiền muộn về nỗi sầu khổ, buồn phiền, đau khổ, khóc thương và tuyệt vọng? Câu trả lời đưa chúng ta chống lại một trong những sự kiện cơ bản của sự hiện hữu: // anicca //, đó là vô thường. Tình yêu là một điều có điều kiện - bởi vì nó có sinh thì nó cũng có diệt . Thật khó để nhận ra rằng tình yêu, ngay cả ở dạng lý tưởng nhất, thì trong thực tế vẫn là một biểu hiện của //tham ái // lòng khao khát. Chúng ta dựa vào nó với hy vọng cho sự an toàn, sự hiểu biết, sự trọn vẹn của chúng ta - để làm dịu bớt "nỗi đau khổ tìềm ẩn." của chúng ta. Và trong khoảng thời gian nào đó chúng ta có thể đối diện với tất cả những thứ này, và ráng tin rằng các câu đố của Sphinx đã được trả lời. Đây không phải là như vậy. 

*(Câu đố Sphinx-Nhân Sư là:"Sinh vật nào buổi sáng đi bằng bốn chân". buổi trưa đi hai chân và buổi chiều đi ba chân, và khi nó càng có nhiều chân thì nó càng yếu?" Và câu trả lời như sau: Con người—bò bằng hai tay hai chân khi là trẻ con, sau đó đi trên hai chân khi trưởng thành, và chống gậy đi khi đã già.)

Hai điều cảm nhận đáng quan tâm của tất cả sự chấp thủ, đầu tiên trong số đó là cái chết. . Lưỡi kiếm Ma Vương quét sạch những con thú cưng, trẻ em, bạn bè và những người yêu mến, và chúng ta thì trái lại - Chúng ta sống tới già. Điều đó, về mặt con người, là một bi kịch, nhưng nó thì //hoàn toàn // kết thúc. Thứ hai, chiều hướng thất vọng trong khi sự quyến rũ của việc xúc chạm đã giảm bớt. Chúng ta nhận thấy "sự thay đổi và tính khác biệt" trong đối tượng yêu quý, và một ảnh hưởng xấu đi qua mối quan hệ. Điều này có thể rất nghiêm trọng khi những tham luyến có thể bị phá vỡ, để lại trong nhiều trường hợp đau lòng và cay đắng thường kèm theo một cảm giác xấu hổ. Trong trường hợp tình yêu tuyệt vời quay sang oán ghét. Trong trường hợp đang yêu thương trở nên thù ghét. Điều này nảy sinh khi ý nghĩ ghét vì mình đã bị lừa dối hoặc bị làm tổn thương; người đó ghét chính mình vì mình là một kẻ ngốc, và đó chính là tự ghét mình điều mà ảnh hưởng trực tiếp lên người yêu ngày xưa.

Một số hình thức "thay đổi và tính khác biệt" // cần thiết // xảy ra trong mọi trường hợp bởi vì chúng ta đang thay đổi trong tất cả các thời gian. Tình bạn lâu dài và tình yêu suốt đời hoàn chỉnh tồn tại bởi vì các đối tác có ý hay không cố ý thích nghi chính mình để thích nghi với hành vi của họ theo hoàn cảnh thay đổi, và bởi như vậy bản thân thay đổi cho mình đi đúng hướng.

Những người yếm thế sẽ hỏi: Tại sao tình yêu ở kết quả cuối cùng tất cả là luôn khổ? Bởi vì, trong khi chúng ta chưa giác ngộ, chúng ta bị thúc đẩy vào nó bằng lực của nghiệp của chúng ta; nó là điều đã kinh qua cần thiết. Chúng ta sẽ không bao giờ hiểu được // tâm từ // thực sự là gì, trừ khi, trong cuộc sống kiếp này hay trước đây, chúng ta đã sống qua những đỉnh cao và độ sâu của tình yêu con người. Tâm từ, cái mà tình yêu tự nó vượt lên trên, chiếu tỏa ra toàn thế giới, trong khi đó tình yêu của con người chỉ có thể tô điểm trong hai người trong một thời gian hạn chế. "Bất cứ khi nào, bất cứ nơi nào, bất kỳ hạnh phúc gì nếu tìm thấy nó thuộc về hạnh phúc." (Majjh Nik.. Vol. II No 59.) Đức Phật, mặc dù Ngài nhấn mạnh khổ, nhưng không bao giờ Ngài cấm hay từ chối hạnh phúc. Giáo lý của Ngài ghi nhận sự hạnh phúc của thế giới giác quan, và dẫn đến hạnh phúc được nhận lấy từ việc thực hành Giáo Pháp. Vượt lên trên điều này là một hạnh phúc "đó là tuyệt vời và tinh tế hơn ", chỉ được biết đến ở tình trạng tiên nghiệm.

2. // Lão //. Nói đúng ra lão hóa bắt đầu ngay vào lúc mới sinh ra.Trẻ thơ đau đớn của sự mọc răng là kinh nghiệm về khổ vì lão hóa, và cũng vậy thời kỳ hoàn thành vị thành niên và tại thời điểm của dậy thì cũng đang trong lão hóa. Nhưng những căn bệnh của tuổi già là rõ ràng nhất: Những thay đổi của cơ thể làm cho những người từng được coi là đẹp thì khó chịu đựng hơn là những người không kiểu cách hoặc xấu xí . Và có những khó chịu làm chậm bớt hoạt động thể chất của một người; người già chỉ có thể di chuyển rất chậm. Và nỗi buồn chán của thì giờ rảnh rỗi quá nhiều cũng chiếm giữ một tầm quan trọng . Những điều này khơi dậy trong nhiều người một cuộc nổi loạn dữ dội - "Tôi ghét tuổi già!" Đây là một phản ứng vô dụng; nó chỉ làm tăng thêm sự đau khổ.

Tuổi già thì thời gian rất giới hạn, thực vậy nên có, nhưng nó cũng có thể là, một lần cơ hội trong đời. Những đêm thức khuya, những cuộc vận động, những chuyến đi du lịch xuyên lục địa và thậm chí việc làm vườn rồi cũng sẽ vĩnh viễn ra đi. Những điều này, và những thú vui tương tự, là những thứ vật chất; chúng thuộc về // luân hồi // hiện hữu. Chúng phải chấm dứt, nhưng bây giờ chúng ta có cơ hội để cho chúng đi tự nguyện, với sự hiểu biết, nhưng không than phiền. Đây là thời gian để phá vỡ thói quen cũ, để nhận ra rằng cuộc sống chỉ là một thói quen và tự chuẩn bị để phá vỡ việc đó. Hơn nữa, nó là một cơ hội để nhận thấy, và để buông bỏ, thời gian để ngừng tích lũy, và để bắt đầu xử lý các tài sản không cần thiết.

4. // Chết //. Đó là chuyện không thể trong khi chúng ta vẫn còn sống để phản ứng với nó; chúng ta chỉ có thể phản ứng khi những suy nghĩ đến cái chết. Tại thời điểm bài viết cái chết vẫn còn là một sự kiện trong tương lai có thể xảy ra hai mươi năm nữa, hoặc nó có thể xảy ra trong vòng hai mươi phút tiếp theo. Có người suy nghĩ vượt qua phía bên kia của cái chết: Điều gì sẽ xảy ra sau đó? Ở đây chúng ta gặp những ý tưởng khác nhau tùy theo sự giáo dục của chúng ta và sau đó chúng ta suy nghĩ. 

"Nghỉ ngơi sau khi làm việc cực nhọc, 
Cặp bến sau cơn bão biển, 
Chết sau khi cuộc sống 
Bạn rất vui lòng. "

Rất hay; thật vậy rất hay, nhưng vẫn có thể là sai. Miễn là "tôi" muốn được // Cái Tôi // (và một thời gian dài sau), "Cái Tôi" sẽ chìm trở lại vào luân hồi, tình trạng bản chất không ngừng nghỉ, trong đó cái "tôi" đang hiện hữu đang sống. Một chúng sinh được sanh ra? Một chúng sanh ra đời trong một địa điểm hoặc tình trạng đau khổ nơi địa ngục của những người tội lỗi để chuộc tội lỗi của mình trước khi đi đến thiên đàng (purgatories), hoặc trong cõi Chư Thiên? Chúng ta không biết. Và chúng ta cũng không biết sẽ được bao lâu, dựa theo thời gian-như-chúng ta-biết điều đó, trước khi tái sinh diễn ra. Có thể nào ý thức, tự nó cung cấp tinh thần con người, hoặc cho sự tham ái của con người, vẫn còn hoạt động trong khoảng cách giữa cái chết và sự tái sanh? ? Cuốn sách Tử thư Tây Tạng có nhiều điều nói về Bardo nguyên nghĩa là "Giải thoát qua âm thanh trong Trung hữu", nhưng kinh điển Pali không đưa ra những điều này; như vậy điều này đã được đặt sang một bên như là "những quan điểm vặn vẹo, sự tranh luận và phỏng đoán, sự rối tung của quang cảnh Có tính cách lý luận suông" Đức Phật Ngài sẽ không nói đến .

"Hãy tiến tới tương lai." Là con người, mối quan tâm của chúng ta là Ở Đây và Ngay Bây giờ. Chết là KHỔ bởi vì cái chết làm chấm dứt hết những cơ hội chúng ta đang có bây giờ, đối với việc học và thực hành Giáo Pháp. Nó phải là nhiệm vụ của chúng ta, Vì vậy, để nuôi dưỡng một ý thức cấp bách liên quan đến cái chết. Nghịch lý thay, ở tuổi bảy mươi mà cái chết dường như xa vời, hoặc thậm chí hơn nữa, nó lại xảy ra ở tuổi mười bảy. Người già có thói quen sống với nỗ lực phát triển là họ không thể nào chấp nhận ý tưởng làm chuyện khác . Họ không thích bị quấy rầy: cái chết sẽ không chỉ làm phiền họ, nhưng nó sẽ xé họ ra khỏi kiến thức thực sự của họ. Họ phản đối việc như thế này: Cái "Tôi" mà không có những trang phục xứng đáng của nó thì sẽ cảm thấy trần truồng. Thiên đường Cơ-đốc đã thu hút rất ít con chiên bình thường vì nó ngang với điều chưa biết.

Nhiều người trẻ đáp ứng với những suy nghĩ về cái chết trong nhiều cách hoàn toàn khác nhau: "Chết sẽ là một cuộc phiêu lưu tuyệt vời." Đó là phản ứng anh hùng của người trẻ - và tâm hồn trẻ.

Ông Erasmus, là một linh mục và cũng là học giả nổi tiếng người thuộc Phong Trào Cải Cách Công Giáo, đã viết một luận thuyết về Nghệ Thuật Chết (The Art of Good Dying), hoặc Làm thế nào để Đạt được một cái chết tốt (How to Achieve a Good Death). Ông có ý tưởng là sự hối lỗi trong giờ phút cuối cùng của cuộc đời và Nghi lễ của Giáo Hội Thánh (Rite of Holy Church) thì không có giá trị. Để được chết một cách chánh đáng thì con người phải sống thật tốt trong sự khôn ngoan cao nhất của mọi hành động. Đó là giáo lý hợp lý. Đối với chúng ta nó có nghĩa là đạo đức, sự Tập trung, và trí tuệ trực quan đi cặp với ý thức cấp bách.

"Này các Tỳ Kheo, Thánh Đế diệt khổ. Thật vậy trong Bát Chánh Đạo gồm: Chánh Kiến, Chánh Tư Duy, Chánh Ngữ, Chánh Nghiệp, Chánh Mang, Chánh Tinh Tấn, CHÁNH NIỆM, Chánh Định. "

Những hành giả được rèn luyện trong Chánh Niệm tốt để đối phó với đau khổ trong cách thức khác hẳn với số đông chúng ta mà tâm trí vẫn còn đang trong giai đoạn như "Khỉ say rượu". Những khổ đau riêng biệt cá nhân có chung quanh chúng ta như loài muỗi độc hại; nếu sự đau khổ mà ác liệt thì Chánh Niệm của chúng ta hoàn toàn bị chôn vùi bởi sự tự thương mình, đó là cả hai phản ứng, một là "hỗn độn" và một là rối trí. Cảm giác chúng ta về sự cân bằng thì không còn nữa, và chúng ta làm vấn đề tồi tệ hơn cho chính mình bằng cách tưởng tượng một loạt các diễn biến khó chịu có thể phát sinh trong tương lai. Cho dù, khi chúng ta ở trong tình trạng thống khổ, chúng ta không quan tâm tới nó và tìm cách phản ứng - chúng thường lẫn lộn - đối với mỗi trạng thái, đặt tên cho mỗi lần nó xuất hiện, cho dù chúng đang lành mạnh hay không, chúng ta phải thực hành sự chú tâm với sự quan tâm đến trạng thái của tâm, là một phần rất quan trọng của Chánh Niệm. Đây là một thực tế rất hữu ích bởi vì tâm trí được giải thoát khỏi khổ - dukkha, và được chuyển sang cái gì đó thực sự là có giá trị./.