Chúng ta thực sự là ai
Who We Really Are
by Ajahn Sumedho
From Forest Sangha Newsletter, October 1996, Number 38
Minh Hạnh Việt dịch ngày 4-2-2017
Khi chúng ta chiêm nghiệm Phật Pháp, giáo lý của Đức Phật, một điều tinh tế là để đặt câu hỏi một cái ngã thực sự là gì: tri giác tính chất riêng biệt của chúng ta, tính chất cá nhân, sự nhận thức của mình là một người tách biệt với tất cả những người khác. Ngày nay mọi người đang bắt đầu hiểu hơn về bản chất của ý thức, nhưng mặc dù nó là một kinh nghiệm mà tất cả chúng ta có , nó có thể khó hiểu. Các nhà khoa học đang nghiên cứu về thức, cố gắng tìm một cơ sở vật chất cho nó. Nó có phải trong bộ não? nó là gì? ... nhưng giống như cố gắng để tìm thấy cái tôi thật sự của chúng ta. Chúng ta càng cố gắng tìm xem chúng ta thực sự là ai, chúng ta càng có vẻ là đi lẩn quẩn trong vòng tròn hoặc đuổi theo cái bóng ; chúng ta không thực sự giữ được bất cứ điều gì lâu dài và nó biến mất.
Tuy nhiên, nó không phải là tự ngã- chúng ta là ai hoặc chúng ta là gì- đó là vấn đề. Thay vào đó, do sự vô minh của chúng ta trong những sự nhận biết về những gì chúng ta là , trạng thái thực sự của tâm là cái mà ngay khi chúng ta mới sinh ra đời . Ngay Khi chúng ta được sinh ra, còn là bé con mới là ý thức thật sự nhưng nó không có cảm giác của một người, một cái tôi; Cái tôi chúng là cái gì đó được thấm nhuần vào chúng ta khi chúng ta lớn lên. Tất cả các cảm giác, tánh kiêu mạn chúng ta có được là thông qua cha mẹ của chúng ta, đồng nghiệp của chúng ta, và xã hội mà chúng ta đang sống. Chúng ta đang tiếp nhận liên tục các thông tin về những gì chúng ta đang có và những gì chúng ta cần. Vì vậy, lợi ích của thiền định là bắt đầu nhận ra bản chất thực sự của tâm mà không bị quy định bởi ý thức, điều kiện văn hóa, tư tưởng hay ký ức.
Nếu chúng ta cố gắng suy nghĩ về cách tu tập thiền như thế này hay như thế kia, chúng ta đang tạo ra một phương thức mà chúng ta đang cố gắng để thực hiện, chứ không phải chỉ là tin tưởng vào sự chú tâm của tâm, trong chánh niệm; là buông bỏ sự khát khao tìm kiếm hoặc nắm bắt bất cứ điều gì. Ngay cả khi chúng ta nghĩ về bản thân mình, chúng ta trở thành một người nào đó - Nhưng khi chúng ta không suy nghĩ, tâm trí trống rỗng và không có cảm giác của một người. Ở đó vẫn còn có ý thức, còn có sự cảm giác, nhưng nó không là nhìn thấy trong các giới hạn của một người, của trở thành một người đàn ông hoặc một người phụ nữ; đó chỉ là nhận thức về những gì đang xảy ra ở thời điểm hiện tại - những gì cảm giác, tâm trạng, bầu không khí đó là một trong những trải nghiệm trong thời điểm hiện tại này. Chúng ta có thể gọi đây là trực giác nhận thấy. Nó không phải là phương án và trạng thái do sự suy nghĩ hoặc do ký ức hoặc do nhận thức
Thiền giúp chúng ta nhận ra bản chất thực sự của tâm mà không bị quy định bởi nhận thức, điều kiện văn hóa, tư tưởng hay ký ức.
Bây giờ, một trong những trở ngại lớn trong sự tu thiền là chúng ta có thể đằm chìm trong chính mình một cách nghiêm trọng. Chúng ta có thể thấy mình là người theo một tôn giáo đặc biệt tối cao hơn đối với những tôn giáo khác , chẳng hạn mình như nhận ra chân lý. Chúng ta cảm thấy mình là người quan trọng; chúng ta không phải là người phù phiếm hoặc bình thường. Chúng ta bận rộn với cuộc sống của chúng ta, chỉ cần đi mua sắm tại các siêu thị và về nhà xem tivi. Tất nhiên việc này rất tốt; nó có thể giúp chúng ta loại bỏ các hoạt động phù phiếm để thì giờ cho những việc quan trọng hơn. Nhưng quá trình này có thể dẫn đến sự kiêu ngạo và tự phụ: một cảm giác trở thành người đạo đức có giới luật hoặc một số mục tiêu vị tha, hoặc trở thành một người đặc biệt trong một số cách, như là đã tới cõi trên chẳng hạn như một vị thượng đế ( messiah ... ) Thỉnh thoảng chúng tôi gặp những người như vậy đến thăm chúng tôi tại Tự Viện Amaravati; một người lập dị đi vào và tự giới thiệu mình là Phật Di Lặc! Tính tự phụ này, tính kiêu ngạo này là tình trạng của loài người là một vấn đề có từ khi có ông Adam và bà Eve, hoặc từ khi Lucifer (đứa con đầu tiên đưọc tạo ra bởi Thiên Chúa) bị ném ra khỏi thiên đàng. Đó là một loại của niềm tự hào điều này có thể làm cho con người mất đi tất cả các quan điểm; vì vậy chúng ta cần sự can đảm để vạch ra sự phi lý của sự tự kỷ ám thị của chúng ta. Trong đời sống tu viện, chúng ta có thể trở thành con người vô cùng nghiêm trọng về độ tinh khiết đạo đức, kỷ luật của chúng ta, sự cống hiến của chúng ta và tiếp tục theo chiều hướng như vậy. Đối với một người trần tục, họ có thể thấy các nhà sư và ni cô đang làm cho cuộc sống tu sĩ của mình khó khăn hay phức tạp cho chính mình hoặc cho người khác. Nhưng có một cách nhìn của tôn giáo, chẳng hạn như các tu viện Phật giáo Nguyên thủy, nơi mà đặt trọng tâm về giới luật, thực hành thiền định, độ tinh khiết của truyền thống, như có những quan điểm là sự thật nhưng lại không đúng, hoặc quan điểm đúng nhưng không là sự thật.
Có một lần chúng tôi đến gặp một thiền sư người đã nói rằng chúng ta không cần kỷ luật hoặc các giới luật: ".. Tất cả bạn phải làm là phải lưu tâm Chánh Niệm là đủ" Vì vậy, tôi đã đi gặp và nói với Ngài Ajahn Chah, và ông nói: "Đúng, nhưng không phải, phải nhưng không đúng sự thật!" Bởi vì, sau cùng, chúng ta không cần quy tắc, chỉ cần được chánh niệm là phương cách. Nhưng hầu hết chúng ta không bắt đầu từ những kinh nghiệm giác ngộ, chúng ta nhiều hoặc ít phải có sử dụng phương tiện thiện xảo để quán chiếu và phát triển chánh niệm. Vì vậy, các kỹ thuật thiền định, nội quy kỷ luật và như tất cả là công cụ cần thiết để chiêm nghiệp và chánh niệm.
Đời sống tu sĩ một đời sống xuất gia là. Chúng ta đang từ bỏ, bỏ rơi, buông bỏ mọi thứ. Đối với những suy nghĩ của thế gian, nó có vẻ như chúng ta đang vứt bỏ một cái gì đó, hoặc đang chỉ trích cảm nghĩ của thế gian , những niềm vui và cái đẹp mà chúng ta có thể trải nghiệm với tư cách là loài người; từ chối nó, bởi vì chúng ta xem nó như là có hại hay sai trái. Nhưng sự từ bỏ không phải là một phán đoán luân lý chống lại bất cứ điều gì. Thay vào đó, nó là một sự rời xa những điều phức tạp và làm cho cuộc sống khó khăn, để hướng tới sự đơn giản tối hậu của chánh niệm thuần túy trong thời điểm hiện tại; vì giác ngộ là ở đây và bây giờ, Chân lý là cái ngay bây giờ. Ở đó không có bất cứ ai có thể trở thành bất cứ điều gì, không có bất cứ ai được sinh ra hay sẽ chết - ở đó chỉ có sự tồn tại này ngay bây giờ . Tánh giác này là những gì chúng ta có thể hoà nhập vào, như chúng ta buông bỏ thể diện và những xu hướng thói quen, và nhìn vào cái đang có ngay hiện tại.
Bây giờ chúng ta nói điều này và chúng ta có thể hiểu nó và nó có vẻ khá đơn giản. Nhưng xu hướng của tâm là làm cho nó thành một trở ngại. Chúng ta không có niềm tin hay sự tin tưởng hoặc sự sẵn sàng để chỉ hoàn toàn buông bỏ trong thời điểm hiện tại. Vì vậy, khi tuyên bố: "Sự Giác Ngộ là bây giờ" có thể mang lại một cảm giác không chắc chắn hoặc hoang mang.
Có những ý tưởng khác nhau về sự giác ngộ: là giác ngộ ngay lập tức hoặc giác ngộ dần dần. Một số có thể nói: "Sự Giác ngộ ngay bây giờ", trong khi những người khác nói rằng sự giác ngộ phải được thực hiện dần dần, từng giai đoạn, đời này qua đời khác. Cả hai đều là sự thật - nhưng không đúng, đúng nhưng không là sự thật. Chúng chỉ là những phương cách khác nhau của thiền quán và quán tưởng về những trải qua của thời điểm hiện tại. Ý tưởng về sự giác ngộ ngay lập tức rất là hấp dẫn cho những người có quan điểm mới : chỉ cần một viên thuốc phiện là ta đã ở ngay đó - mà không cần phải tu tập ở trong các tu viện hay phải từ bỏ bất cứ điều gì; mà giác ngộ tức thì!
Nhưng chúng ta phải công nhận những hạn chế trong sự suy nghĩ của tâm. Những quan niệm này - ngay lập tức và dần dần - chỉ là những phương cách bị chỉ trích, chúng không phải là phương cách chúng ta tu tập. Danh từ "giác ngộ", chính nó: có thể chúng ta xem nó như là một loại trải nghiệm vô cùng tuyệt vời mà chúng ta thực hiện trọn vẹn trên sự quang minh và chuyển đổi từ một sự ích kỷ, lừa dối để trở thành một sự hoàn toàn khôn ngoan - nhận ra nó như là một cái gì đó rất tuyệt vời và vĩ đại. Hầu hết chúng ta có cảm tưởng rằng chúng ta không thể đạt đến trạng thái cao như vậy, bởi vì cái quan điểm cá nhân là rất tiêu cực. Chúng ta có xu hướng làm nổi bậc cái gì là sai, là lỗi lầm, là khuyết điểm, những thói quen xấu của chúng ta; những điều này như làm trở ngại để kinh qua này của sự giác ngộ. Nhưng những suy nghĩ như vậy không thể được tin cậy. Vì vậy, tôi thường nói với mọi người: "cho dù bạn nghĩ bạn là gì, thì đó vẫn không phải là bạn!"
Mục đích của thiền Phật giáo là để tâm buông bỏ những trạng thái này, điều đó không có nghĩa là phủ nhận, hoặc loại bỏ, hoặc đánh giá chúng. Nó có nghĩa là không tin tưởng chúng hoặc theo chúng; thay vào đó, chúng ta lắng nghe chúng như là Pháp, như là điều kiện của tâm sanh và diệt. Với một thái độ tỉnh thức, nhận thức chu đáo, chúng ta học cách ủy thác chỉ là người nghe, người quan sát, chứ không phải là ai đó đang cố gắng hành thiền để có được một chứng quả.
Khi chúng tôi nhấn mạnh tính cách của chúng ta là tạo ra một số trở ngại, bởi vì chúng ta mỗi người có phẩm chất cá nhân khác nhau. Chúng ta có những trở ngại thông thường của loài người: tuổi già, bệnh tật và cái chết; tất cả những người đàn ông có những điều kiện chung nhất định; tất cả phụ nữ có điều kiện chung nhất định. Nhưng mà rồi một quan điểm nào đó, một văn hóa giả định, nó xâm nhập vào tâm trí, thấm nhuần vào chúng ta sau khi chúng ta được sinh ra. Qua chánh niệm, chúng ta có thể vượt lên trên điều này trong tâm trí để ý thức tinh khiết mà không bị ảnh hưởng, nhưng giống như kiến thức, trống rỗng, những tờ giấy trắng trên đó viết những ngôn từ . Nhận thức sanh và diệt được chúng ta viết lên tờ giấy trắng, lên sự trống vắng đó.
Cũng vậy, sự quán chiếu này. Với tư cách là chúng ta bắt đầu lắng nghe và quan sát nhiều hơn, thay vì chỉ cố gắng để đạt được do thực tập thiền định hoặc những tình trạng tập trung mà chúng ta đọc trong sách; trong khi chúng ta thư giãn, và quan sát và lắng nghe thì chúng ta có một khả năng lớn hơn nhiều của sự trải nghiệm trống rỗng đó. Chúng tôi sử dụng những từ vựng như sự buông bỏ và sự bỏ rơi ý nghĩa rất to lớn đối với người của thế gian, nhưng chúng không phải là một hành động nặng nề của sự hủy diệt hoặc tiêu hủy. Thay vào đó, nó là một sự sẵn sàng để buông bỏ mọi thứ, chấp nhận những gì chúng đến, để cho chúng đi - không nắm giữ hoặc nhận dạng chúng với bất cứ điều gì, nhưng chỉ cần tin tưởng trong trạng thái tinh khiết của sự chú ý trong thời điểm hiện tại.
Một trong những ảo tưởng lớn mà chúng ta gặp trong việc tu thiền là nó là cái gì tôi đang làm, một cái gì đó tôi cần phải làm. Chúng ta thực hiện theo các hướng dẫn với các ý tưởng của việc đạt được và đạt được cấp độ khác nhau của hiện thực, giống như nhận được bằng đại học. Thật là thú vị để xem làm thế nào một số người phương Tây trở thành Tăng sĩ trong truyền thống Phật giáo Nguyên thủy, họ có thể rất thông minh và có giáo dục, nhưng vì cách mà tâm trí của họ đã bị ảnh hưởng họ có xu hướng luôn luôn giải thích đời sống của vị Thánh trong cách cá nhân đạt được - trở thành ai đó đặc biệt.
Trong truyền thống tu viện của chúng tôi có quy luật là cấm chúng ta đi khắp nơi công bố về sự thành tựu của chúng ta. Nhưng ở Thái Lan, tất cả mọi người nói rằng Ngài Ajahn Chah là một vị A la hán - mặc dù ông không bao giờ nói như vậy. Sau đó, nếu người ta thấy ông ấy hút thuốc lá, và họ nghĩ, "vị A La Hán không hút thuốc lá,ông không thể là một vị A la hán!" Với tâm hạn hẹp có xu hướng nắm bắt một ý tưởng cố định của một vị A la hán là một vị tuyệt đối, hoàn toàn tinh tế, hay cao cả vị Alahán không bao giờ làm bất cứ điều gì thô, luôn luôn là hoàn hảo trong những gì họ nói và cách họ sống. Chúng ta muốn họ hoàn hảo, theo ý tưởng của chúng ta, vì vậy khi chúng ta thấy bất kỳ điều thiếu sót nào chúng ta chỉ trích, thất vọng, vỡ mộng và nghi ngờ về họ.
Nhưng đây là điều do tâm chúng ta tạo ra. Chúng ta tạo ra hình ảnh vị A La Hán của chúng ta, và do đó bất cứ điều gì chúng ta tạo ra trong tâm mình cũng có thể dễ dàng trở thành điều trái ngược lại. Những gì chúng ta có thể làm là quan sát toàn bộ quá trình của hình ảnh trong trí óc này; sáng tạo của chúng ta về một người lý tưởng, một giảng sư lý tưởng. Chúng ta bắt đầu nhìn thấy nó như thế nào chỉ là một lý tưởng. Các lý tưởng hoàn hảo luôn là như nhau, giống như tấm hình bằng đá cẩm thạch. Nếu, giả dụ, một giảng sư làm một cái gì đó hoàn toàn trái ngược với những gì chúng ta nghĩ nên làm, những gì chúng ta tưởng tượng là hoàn hảo, chúng ta có thể cảm thấy khá bựt bội hay thất vọng. Như vậy, chúng ta có thể cảm thấy bằng cách nào đó, chúng ta phải đối phó với nó, để biện minh cho nó: "Ông ấy có thể hành xử điều đó bởi vì ông là một bậc giác ngộ." Chúng ta sẵn sàng bỏ qua điều thiếu xót hoặc cách cư xử xấu, hoặc tệ hơn nữa; chúng ta sẽ không cho phép nghi ngờ nảy sinh trong tâm trí của chúng ta đối với người đó. Hoặc, ở một thái cực khác, chúng ta nghĩ rằng: "Người đó là một người xấu, họ không thể được giác ngộ." Chúng ta từ bỏ họ. Nhưng nếu chúng ta tiếp tục thực hành chánh niệm, chúng ta thấy rằng nó không thực sự đến với chúng ta để làm một phán đoán luân lý phân minh về người khác hoặc về giảng viên của chúng ta. Đó không phải là việc của chúng ta đánh giá họ là tốt hay xấu. Và điều đó là một sự giải thoát. Những gì chúng ta luôn luôn có thể làm là lắng nghe và được nhận thức của các phản ứng với điều kiện riêng của chúng ta để bất cứ điều gì mà chúng ta đang trải qua.
Bây giờ, người giữ năm giới thì đầy đủ tiêu chuẩn đạo đức để giúp chúng ta đạt được chánh niệm. Chúng ta có thể sử dụng chúng như các tiêu chuẩn hoặc hướng dẫn cho các hành động và lời nói. Chúng sẽ giúp chúng ta có chánh niệm. Trong khi đó, ý tưởng được tự do và làm bất cứ điều gì chúng ta muốn, miễn là chúng ta chánh niệm chỉ là một lý tưởng, phải không? Tất cả đúng nhưng vấn đề không thật: Nó thì đúng, nhưng không nhất thiết phải đúng cho tất cả thời gian. Nếu chúng ta nắm bắt một ý tưởng như vậy, chúng ta có thể bỏ qua bất cứ điều gì. Ví dụ, chúng ta có thể nghĩ rằng một người có thể tâm rất chú ý khi cướp một ngân hàng hoặc thực hiện các vụ giết người hoàn hảo! Nhưng, việc làm đó không có tiêu chuẩn đạo đức, đó chỉ đơn giản là sự chú tâm của một loài thú và có nguy cơ bị bắt. Tình huống tự nó đòi hỏi sự chú tâm, sự tỉnh táo và nhận thức.
Điều này cũng đúng trong tình huống mà chúng ta cần phải có khi kề cận cái chết - giống như leo núi. Chúng ta quên đi bản thân mình và những trở ngại của chúng ta, chúng ta sẽ tự động có hành động đúng ngay lúc đó . Ở đó có niềm vui chừng mực trong tình trạng của tâm bởi vì chúng ta đang ở xa cái buồn thảm và u ám của cuộc sống hàng ngày. Nhận thức của chúng ta trở nên rất tập trung và một điểm duy nhất. Nhưng chúng ta không thể luôn luôn sống cuộc sống trên đỉnh núi. Phần lớn cuộc sống của chúng ta không phải đều thích thú. Đó chỉ là cái mà nó là. Chúng ta làm những việc bình thường. Chúng tôi ăn thực phẩm, chúng ta tắm, chúng ta mặc quần áo, cởi quần áo, chúng tôi phải nấu ăn, rửa chén bát, hút bụi thảm, rửa xe, đi làm, và có sống cùng với người phối ngẫu của chúng ta, con em chúng ta, làm việc công nhân viên của chúng ta. Sau đó, vào một ngày đặc biệt như ngày lễ, chúng ta có thể làm điều gì đó thú vị như leo núi đá.
Thiền không phải là một kinh nghiệm cực đoan, không là một việc thực sự nguy hiểm, cái mà buộc chúng ta phải lưu tâm. Thông thường chúng ta tu thiền trong những nơi an toàn. Chúng ta ngồi, đứng, đi hoặc nằm, và chúng ta quán sát hơi thở của thân. Mục đích chỉ đơn giản là quan sát khuynh hướng quen thuộc của chúng ta như là điều kiện sinh và diệt. Trong trạng thái này, những nỗi lo sợ bị đàn áp và trạng thái cảm xúc có thể tăng lên, tiếp cận đến bề mặt ; nhưng thay vì bỏ đi và làm một số điều để từ chối chúng, chúng ta bắt đầu cho chúng vào tâm thức. Chúng ta càng ngày càng sẵn sàng để cho phép những gì chúng ta không thích hoặc chúng ta muốn đưa vào tâm thức, và qua đó sẵn sàng để nhìn thấy nó, chúng ta buông bỏ nó. Chúng ta từ bỏ nó, từ bỏ trạng thái đó - không đàn áp nó, nhưng mặc kệ nó.
Cá tính, bản ngã- ý thức, những nỗi sợ hãi và những ham muốn của tâm là những gì chúng đang có; chúng ta không cố gắng để bỏ chúng hoặc cho thêm chúng, hoặc làm bất kỳ trở ngại hoặc gây khó khăn xung quanh chúng. Chúng ta sẵn sàng để cho chúng như những gì chúng đang là. Chúng cảm giác cách này, chúng có đặc tính này; chúng sanh và diệt. Trong sự diệt đó có sự nhận thức đầy đủ của sự yên bình, hạnh phúc hay sự thanh thản của chính mình, và không có bản ngã trong đó. Mọi người đều có tiềm năng đó, khả năng đó để nhận ra điều này. Chúng ta thấy nó như là đang nhìn thấy Pháp, đúng nghĩa của nó - nó không phải là một vấn đề sẽ trở thành bất cứ một thứ gì.
Đôi khi trong thiền định chúng ta trải qua một thời điểm, hoặc một vài khoảnh khắc, của yên tĩnh hoàn toàn và an lạc trong tâm, và chúng ta nghĩ rằng, "Tôi muốn điều này" nhưng tất nhiên nó sẽ biến mất! Sau đó ngày hôm sau khi chúng ta đi tu thiền, chúng ta cố gắng để có được nó trở lại - nhưng chúng ta không thể, bởi vì chúng ta đang cố gắng để có được một cái gì đó chúng ta nhớ, chứ không phải là phó mặc và để cho mọi thứ đến và đi theo bản chất thật sự của chúng. Nó không phải là chúng ta phải làm một cái gì đó, hoặc trở nên bất cứ điều gì cả. Vì vậy sau đó, không áp lực, không ép buộc tâm, chúng ta có thể học hỏi từ cuộc sống tự nó; Chân lý thì cho chúng ta thấy rõ.